Editor: Hari
Thầy giáo ngầng đầu, đẩy đẩy cặp kính: "Bạn học kia, làm gì đó?"
Lâm Kiều vẻ mặt ngoan ngoãn: "Thưa thầy." Cô chỉ vào Lục Chính Đông, "Cậu ấy có đề bài muốn hỏi em, nhưng cậu ấy xấu hổ không dám qua đây, cho nên em muốn thưa với thầy."
"Ừm ừm," thầy giáo gật gật đầu, lại đẩy cặp kính nhìn về phía Lục Chính Đông, lời nói thấm thía, "Tiểu tử lớn lên đẹp trai như vậy, sao mà có hỏi bài thôi cũng còn ngượng ngùng xoắn xít, đàn ông con trai không thể quá thẹn thùng, phải hướng ngoại một chút, biết không?"
Động tác truyền giấy của bốn người khác bị hành động đột ngột của Lâm Kiều đánh gãy. Kỳ Kỳ che miệng nghẹn cười, trước khi cô tới tham gia gameshow chưa từng tiếp xúc với Lâm Kiều, trong showbiz đồn đại vị đại tiểu thư này tính khí không tốt, rất ngang ngược bá bạo, quan hệ với Lục Chính Đông không tốt. Hôm nay nhìn thấy như vậy, cô có vẻ cũng đã hiểu được chút, Lâm Kiều xác thật có quan hệ không tốt với Lục Chính Đông, nhưng tính cách của cô nàng...... thực sự rất đáng yêu. Có cảm xúc gì cũng viết hết lên trên mặt, tức giận, giống nhóc quỷ ấu trĩ.
Kỳ Kỳ là phát triển từ ngôi sao nhí, tham gia qua rất nhiều gameshow, chương trình giải trí. Đừng nhìn cô nàng tuổi còn nhỏ, ở trong "Hợp đồng tình yêu %" cô có vai trò rất quan trọng là MC, dẫn dắt điều chỉnh bầu không khí. Qua một ngày này, cô phát hiện Lâm Kiều rất có tống nghệ cảm (tính cách phù hợp với tham gia gameshow). Loại cảm giác này không giống như cách người khác cố tình ép bản thân phải phù hợp với chương trình, nhân tố chính quyết định chính là cá tính của cô nàng —— Kỳ Kỳ đang nghĩ, mời Lâm Kiều tới nhất định không thiệt, nếu tiếp theo không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ cần dựa vào đề tài Lâm Kiều hắc hồng (dùng thủ đoạn để nổi tiếng) cùng với tổng nghệ cảm của cô nàng, gameshow này nhất định có thể hot.
Ánh mắt Hứa Thuận Kỳ thâm trầm, cậu ta rũ mắt nhìn về phía Lâm Kiều, khóe môi đột nhiên hơi nhếch lên.
Lâm Kiều lại chớp chớp mắt: "Thầy, vậy thầy cho phép cậu ấy qua chỗ em rồi?" Cô quay đầu cười tủm tỉm nhìn Lục Chính Đông, "Đừng ngại ngùng, thầy đồng ý cho cậu qua đây rồi."
Lục Chính Đông bị cô bày trò, ánh mắt trầm xuống, có chút ý vị cảnh cáo mà liếc mắt nhìn cô.
Lâm Kiều căn bản không sợ, vẻ khoe khoang viết rõ ràng trên mặt, giống như cô học sinh nhỏ vừa đánh thắng được một ván, vui vẻ có chút không được bình thường.
Lục Chính Đông đi đến chỗ Lâm Kiều, cô đã để sẵn một tờ giấy trên mặt bàn, làm ra vẻ khoa tay múa chân: "Cậu xem này, bài này, đề bài hỏi là......"
Lục Chính Đông khom lưng, cánh tay chống ở trên bàn, tóc Lâm Kiều luôn vô tình cọ đến cánh tay anh, có chút ngứa.
Lâm Kiều đợi nửa ngày cũng không nghe thấy ai đáp lại, có chút khó chịu ngẩng đầu: "Cậu có nghe tớ nói không vậy?"
Lục Chính Đông "ừ" một tiếng, cúi đầu, ánh mắt chuyển sang tờ giấy.
Lâm Kiều chỉ vào số "1" cô vừa viết, ác ngôn ác ngữ trừng mắt: "Hiểu rồi thì mau viết! Viết cho tớ xem!"
Lục Chính Đông lấy bút, viết lên giấy số "2".
Lâm Kiều gật gật đầu, lại bắt đầu hồ ngôn loạnngữ: "Cậu xem, cậu làm như thế này là không đúng rồi, để tớ sửa lại." Cô cầm bút, ở phía sau viết thêm "3".
Lục Chính Đông phối hợp gật đầu, lại cầm bút viết thêm "4".
Các staff ở trong camera nhìn hai người bọn họ ngươi tới ta đi 1234567 cười không ngậm được miệng: "Người khác đều nghiêm túc truyền giấy, hai người bọn họ lại làm gì vậy, kích trống truyền hoa (một trò chơi dân gian của Trung Quốc) à?"
Mười câu rất nhanh đã hoàn thành.
Lâm Kiều giống cô giáo nhỏ, bày đặt ra vẻ cầm tờ giấy, thỉnh thoảng gật gật đầu: "Ừm, ừm, được." Cô tổng kết một câu, "Tuy rằng đầu óc cậu không được tốt lắm, có mỗi chỗ mà sai không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng may có người giỏi như tớ chỉ dạy, cậu nhanh về chỗ ngồi đi."
Cô cầm tờ giấy, thấy người bên cạnh còn chưa chịu nhúc nhích, có chút không kiên nhẫn mà đuổi người: "Đi a, ngây người ra đấy làm gì."
Khóe miệng Lục Chính Đông giật giật, thôi được rồi, đáng yêu không nổi một giây.
Nhiệm vụ thứ nhất rất nhanh đã hoàn thành, bởi vì mới là ngày đầu tiên, nên cũng chỉ làm chút hoạt động để cho mọi người thả lỏng, sau khi bọn họ lấy được chìa khóa phòng ngủ, sôi nổi rời khỏi phòng học.
Ba nam sinh rất có phong độ đưa mấy cô nàng trở về ký túc xá nữ nghỉ ngơi trước, trên giường trong ký túc xá đều có ghi tên họ, bố trí trong phòng là kiểu thường thấy trong ký túc xá, Lâm Kiều ngủ trong cùng, vị trí gần cửa sổ.
Cô rửa mặt qua loa xong liền lên giường nằm không muốn động, hai người khác cũng vậy. Kỳ Kỳ dùng tay đấm lưng, miệng lẩm bẩm: "Ngày mai có khi nào phải đi học cả ngày không a."
"Kỳ thật cũng khá hoài niệm thời gian đi học. Lúc ấy cảm thấy mỗi ngày đi học rất mệt rất nhàm chán, mỗi ngày đều làm những việc giống nhau, ngày qua ngày, giống như nhìn không thấy kết thúc."
Lâm Kiều nằm ở trên giường, nghe Kỳ Kỳ nhỏ giọng lải nhải, suy nghĩ của cô cũng dần dần trôi về lúc mười sáu mười bảy tuổi kia, thời điểm thanh xuân nhất, tinh thần phấn chấn nhất.
Lúc ấy, trời rất xanh, trong phòng học chiếc quạt trần kiểu cũ treo trên đỉnh đầu, cánh quạt phần phật phần phật thổi bay những lười biếng buổi trưa hè. Sân thể dục sau trường có một sân cỏ lớn, trường học tổ chức mấy lớp lớn đi nhổ cỏ, bọn họ mua một túi lớn găng tay, sau khi nhổ cỏ xong, găng tay đều dính những mảnh cỏ vụn và bùn đất, biến thành một màu nâu. Bọn họ treo găng tay trên cửa sổ ở hành lang, từ xa nhìn lại, như là từng đóa hoa màu nâu.
Bình thường cô không làm qua mấy chuyện vất vả, nhem nhuốc gì, cùng bạn học nhổ cỏ thường chưa nhổ nổi hai phát đã muốn lười biếng, có rất nhiều nam sinh tranh nhau lại đây giúp cô làm, cô liền ở bên cạnh cười cười chỉ huy, kiêu căng ngạo mạn.
Lúc ấy cũng không nghĩ tới cô sẽ trở thành minh tinh. Xung quanh có bạn học nói đùa cô chỉ cần dựa vào gương mặt này cũng có thể nổi tiếng, mỗi ngày tan học đều có học sinh từ trường khác tới muốn nhìn cô, cô hưởng thụ ánh mắt của mọi người, lại không để trong lòng, khinh thường