Trứng gà sống ở trong tay run run rơi xuống, người khác không biết ngọn nguồn trong đó, cho rằng cậu nhóc tay chân lóng ngóng ngoài ý muốn, dỗ dành hai câu bèn cho qua.
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu biết nội tình, bánh bao nhỏ đang bắt chước theo, cậu nhóc cố ý.
Vừa nghĩ như vậy, họ không khỏi chợt lạnh sống lưng.
Chẳng lẽ nói, cho dù hai người bọn họ xuyên qua, dùng hết khả năng của bản thân yêu thương bánh bao nhỏ, sau cùng cậu bé vẫn sẽ hắc hóa sao?
Tục ngữ nói, ba tuổi trông lớn bảy tuổi trông đã già, lúc này bánh bao nhỏ mới chưa đến bốn tuổi, lại có thể mơ hồ nhìn ra chút tiềm năng phúc hắc (1)? Thế này cũng quá khoa trương rồi?
(1) Kiểu nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gián trá.
Tề Nhiễm Nhiễm cùng Hạ Chiêu nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Bảo Lê Hà dẫn bánh bao nhỏ vào trong xe chờ trước, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu ở lại ứng phó với mấy người mẹ Thẩm.
Suy nghĩ ban đầu của Tề Nhiễm Nhiễm là không để ý đến người nhà họ Thẩm, bởi vì trong chốc lát cũng không tìm được chứng cứ mẹ Thẩm ngược đãi Luân Luân, cho nên tạm thời vẫn không thể đối phó với bọn họ.
Chỉ là không nghĩ tới, bản thân không để ý tới bọn họ, bọn họ lại tìm tới tận cửa, còn tìm tới nhanh như vậy, chắc là cần gấp một khoản tiền rồi, nhưng hôm qua ở trong điện thoại, anh trai Thẩm nói bệnh của bố Thẩm là bệnh cũ, lặp đi lặp lại, phải dùng thuốc dài hạn, cũng không nói gặp nguy hiểm, vậy bọn họ hiện tại đến cửa đòi tiền, vậy số tiền này chắc chắn là tiêu ở chỗ khác rồi.
“Mẹ, lát nữa bọn con còn có việc, hai người nói ngắn gọn đi.
” Tề Nhiễm Nhiễm nói với mẹ Thẩm, thái độ tương đối cứng rắn, giống như đang nói chuyện với người xa lạ.
Bây giờ bọn họ vốn là người xa lạ.
Mẹ Thẩm ngẩn người, trong lòng lập tức cảm thấy không vui, trời nóng nực, bọn họ đã đi một quãng đường xa đến đây rồi, đi đến miệng đắng lưỡi khô, con gái ruột cũng không mời bọn họ lên nhà uống trà, quả nhiên con gái đã gả chồng như bát nước hắt đi, một con sói mắt trắng (2).
(2) Chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Trong lòng mắng thì mắng như chính sự vẫn phải nói, bà ta nhìn con trai lớn bên cạnh một cái, ý bảo anh ta nói chuyện đi, nhưng đối phương lại tránh tầm mắt của bà ta, ý tứ rất rõ ràng, bảo bà ta ra mặt vòi tiền.
Bất đắc dĩ thở dài, mẹ Thẩm lại bày gương mặt tươi cười, khuôn mặt mập mạp nhìn qua đặc biệt vui mừng, “Con gái à, lần trước con từng đồng ý chuyện muốn chuyển khoản, có phải quên rồi không?”
Tề Nhiễm Nhiễm có chút mờ mịt, nói: “Con từng đồng ý việc này sao?”
“Đương nhiên con từng đồng ý rồi, lúc con đến đón Luân Luân rời đi, chính miệng đồng ý với mẹ, ngày hôm qua con lại đồng ý với anh con, nói chuyển cho nó bốn, năm vạn, đợi lâu như vậy, mẹ sợ con lại có chuyện bận bịu quên mất, cho nên bèn tự mình qua đây một chuyến.
” Trong giọng nói của mẹ Thẩm mang theo sự thận trọng cùng lấy lòng, bà ta tới vòi tiền, đương nhiên phải lấy lòng.
Chỉ tiếc rằng Thẩm Vũ sẽ cho bà ta tiền đã biến mất rồi.
Tề Nhiễm Nhiễm có chút chán ghét, nói với mẹ Thẩm: “Muốn bảo con đưa cho bốn, năm vạn là chuyện không thể nào, con cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng nếu muốn cho bố chữa bệnh, hai người có thể lấy bệnh án viện phí của bệnh viện đến chỗ con thanh toán, chữa bệnh hết bao nhiêu tiền, con sẽ đưa bấy nhiêu.
”
Bọn họ lấy lý do bệnh của bố Thẩm đến bắt chẹt cô, tất nhiên cô có thể lợi dụng điểm này phản kích lại.
Mẹ Thẩm và anh trai Thẩm đồng thời sửng sốt, vẻ tươi cười của mẹ Thẩm có chút không giữ được nữa, nói: “Gì chứ, một chuyến chạy tới chạy lui như vậy, phiền phức biết bao, còn không bằng dứt khoát một lần cầm tiền, về sau cũng không cần phiền đến con.
”
Hạ Chiêu nghe đến đây, cười lạnh nói: “Bây giờ có di động, làm cái gì cũng thuận tiện, sao lại phiền phức được?”
Anh trai Thẩm Vũ vẫn chưa nói gì cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút không vui, “Anh thấy từ lúc đầu cô chú đã không định đưa tiền phải không?!”
Hạ Chiêu nhướng mày, hào phóng thừa nhận, nói: “Thật hiếm thấy, cuối cùng anh cũng đã nhìn ra.
”
Mẹ Thẩm chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, đột nhiên đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc nói: “Con gái ơi, sao con có thể nhẫn tâm như vậy, người phát bệnh kia chính là bố ruột của con đó! Chúng ta vất vả khổ cực nuôi con bằng này, con cũng không thể làm sói mắt trắng được!”
Tề Nhiễm Nhiễm không chút hoang mang nói: “Con cũng chưa nói là không trả đưa tiền, tiền chữa bệnh chắc chắn sẽ đưa, nhưng con muốn nhìn bệnh án và viện phí!”
Mẹ Thẩm hơi dừng, lại gào khóc nói: “Huyện nhỏ thành phố nhỏ, khám bệnh ai cho con bệnh án viện phí gì chứ, đây là con muốn mạng già của chúng ta!!”
Hạ Chiêu kéo Từ Nhiễm Nhiễm ra sau lưng, nói với người phụ nữ đang kêu trời kêu đất: “Nếu như vậy, mấy người đưa bố đến bên này đi, con sẽ phụ trách tìm bệnh viện, chi phí con cũng thanh toán, cũng không cần mấy người đến, con tìm điều dưỡng là được rồi.
”
Lời này, trực tiếp khiến người khác ngậm miệng, nhất thời hiện trường yên tĩnh.
“Cái này…” Mẹ Thẩm dừng lại, có chút mờ mịt quay đầu nhìn con trai, không biết nên tiếp tục làm loạn thế nào.
Anh trai Thẩm Vũ nhìn thái độ của hai người bọn họ, trong lòng rõ ràng, hôm nay một xu cũng đừng mong lấy được, ánh mắt nhìn về phía bọn họ lướt qua một tia hung tàn, kéo mẹ Thẩm, cả giận nói: “Đi thôi, bọn nó nói rõ không chịu đưa tiền rồi.
”
“Vậy…” Mẹ Thẩm không cam lòng, vẫn chưa muốn đi.
Anh trai Thẩm giận dữ quát, “Đi.
”
Thế là hai mẹ con vội vã đến, lại mặt mày xám xịt rời đi, túi trứng gà nói là muốn bồi bổ dinh dưỡng cho Luân Luân cũng được họ lấy về.
Hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không biết làm thế nào, Hạ Chiêu nhíu mày nói: “Chuyện này không thể tiếp diễn, đi sai người đến phía bên huyện tìm chút chứng cứ, cho dù không có, có thể tìm được người chứng kiến cũng được, lần sau bọn họ lại đến làm loạn, dứt khoát một lần xử lý gọn gẽ cho xong.
”
Tề Nhiễm Nhiễm nghĩ, nói: “Tài xế phòng làm việc hình như cũng đến từ đến từ huyện nhỏ, đi hỏi anh ấy một chút, xem có thể tìm được ai không.
”
Hạ Chiêu gật đầu, “Tôi đi nói.
”
Hai người nói xong, bèn đi đến cạnh xe, mở cửa lên xe.
Lúc bình thường không có chuyện gì làm, hai người có thể đấu võ mồm đến trời đất mù mịt, lúc gặp chuyện còn có thể bình tĩnh thương lượng, đúng là có chút kỳ quái.
Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy buồn cười, ngoài miệng lại chưa nói gì, lơ đãng liếc mắt nhìn Hạ Chiêu, anh đang ôm bánh bao nhỏ trên đùi, lúc nghiêng mặt qua, ánh mắt cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau, lại bình thản rời đi chỗ khác.
Mấy ngày sau, tổ chương trình thực tế gia đình đưa hợp đồng đến phòng làm việc, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu dẫn bánh bao nhỏ qua ký tên, cẩn thận xem qua một lượt hợp đồng, không có vấn đề gì, thế là hai người sảng khoái mà ký.
Lê Hà ở bên cạnh âm thầm hưng phấn đến không nhịn nổi, hai người cộng lại, catse lại lên đến 7 chữ số, điều này đối với bọn họ mà nói, đã tính là khoản thu nhập không nhỏ rồi.
Tề Nhiễm Nhiễm bĩu môi nói: “Em vui vẻ cái gì, cùng chương trình có Tạ ảnh đế, catse của người ta hẳn đến 8 con số đi.
”
Lê Hà nói: “Chúng ta hiển nhiên không so được với bọn họ.
”
Hạ Chiêu không đồng ý nói: “Đừng đề cao người khác quá, yên tâm đi, sau chương trình này, giá trị con người của hai anh chị đây chắc chắn sẽ tăng lên, giá trị con người lên rồi, tài nguyên tìm đến nhiều, cô còn lo không có tiền sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm khẽ cười, cũng không phản bác lời Hạ Chiêu nói,