Câu hỏi ngây thơ của bánh bao nhỏ không thể chờ được câu trả lời của người lớn, cậu bé cũng không để ý, dẫu sao cũng còn nhỏ, đang ở tuổi thích chơi, sau khi trượt được một lần, cảm xúc rất hưng phấn, cơ thể nhỏ mũm mĩm nhanh chóng bò dậy từ trên người bố, lại xoay người lên cầu trượt.
Bên này Tề Nhiễm Nhiễm chân tay luống cuống từ trên người Hạ Chiêu đứng dậy, hai má nóng bừng, ánh mắt cũng ngượng ngùng nhìn anh, tuy nói cô đã diễn người yêu cũng không ít nam minh tinh, tiếp xúc với đàn ông cũng không ít, nhưng đối mặt với Hạ Chiêu, cô thường xuyên có giây phút hoảng hốt tim đập loạn nhịp.
Đang muốn đứng dậy, cổ tay lại bị bàn tay to mạnh mẽ của người đàn ông nắm lấy.
Hạ Chiêu ngồi dậy, kéo Tề Nhiễm Nhiễm qua, cô không phòng bị, nháy mắt bị kéo đến ngã ngồi bên cạnh anh.
“Làm gì thế!” Giọng điệu của cô hung hăng.
Hạ Chiêu cười nhạo, nghiêng đầu về phía cô, nói: “Sao nào, thả thính xong muốn chạy à?”
“Có quỷ mới thả thính anh!”
Hạ Chiêu hạ giọng, vừa trầm lại khàn khàn nói: “Ồ, vừa bắt đầu đã muốn tôi chui dưới váy, xem ra là diễm quỷ.”
Tề Nhiễm Nhiễm: ...
Hình như còn chê chưa đủ kích thích, anh chậm rãi nói tiếp, “Đáng tiếc con quỷ này không đủ phong tình, dưới váy còn mặc quần bảo hộ.”
Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh, liếc mắt nhìn về phía giữa hai chân anh, nói: “Không phải anh đã bị bánh bao nhỏ đè gãy rồi sao? Người khác có phong tình hay không thì liên quan quái gì đến anh?”
Hạ Chiêu: …
Tề Nhiễm Nhiễm lại đẩy anh ra, đứng lên sửa sang lại váy.
Bánh bao nhỏ vừa vặn trượt xuống, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm lấy làn váy của Tề Nhiễm Nhiễm, thiếu chút nữa giật váy nàng xuống.
Hai bố con nhà này đều chấp niệm với váy cô vậy?
“Bảo bối, đi chơi bể bóng chơi không?” Tề Nhiễm Nhiễm nắm tay cậu nhóc hỏi.
Nhóc con vội vàng gật đầu, nhảy nhót đi theo cô qua đó.
Hạ Chiêu nhìn bóng lưng hai mẹ con càng lúc càng xa, buồn cười lắc đầu, chống tay xuống đệm đứng lên, đưa tay sờ lên ngực, ban nãy lúc Tề Nhiễm Nhiễm đặt mông ngồi xuống, trái tim anh tăng tốc trong nháy mắt, sau đó mùi hương cơ thể như có như không của cô tiến vào trong khoang mũi anh, khiến anh triệt để bối rối.
May mắn có bánh bao nhỏ vô tình nhào đến, mặc dù khiến anh có hơi đau, nhưng tốt xấu gì cũng khiến anh tỉnh táo lại.
Nhân viên công tác lần lượt có mặt, đạo diễn cũng đến rồi, cùng chào hỏi với nhà Tề Nhiễm Nhiễm, cô bế Luân Luân trên tay, bảo cậu nhóc gọi chú.
Bánh bao nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, “Cháu chào chú.”
Đạo diễn họ Lâm nhìn qua cũng chỉ hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, mặc bộ đồ thể thao, thoạt nhìn lộ ra sự trẻ trung.
Anh đưa tay xoa đầu bánh bao nhỏ, cười nói: “Cậu nhóc trông đẹp trai ghê, nếu như con gái tôi ở đây, chắc chắn sẽ chạy theo mông hai người.”
Tề Nhiễm Nhiễm cười, thuận miệng lôi kéo làm quen, “Con gái nhà anh bao tuổi rồi?”
Đạo diễn Lâm nói: “Ba tuổi rưỡi.”
Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Con gái 3 tuổi rưỡi, chắc chắn cực kỳ đáng yêu.”
Đạo diễn Lâm rất đắc ý gật đầu, cũng không khiêm tốn, “Cực kỳ đáng yêu, nghịch ngợm quậy phá, còn cực kỳ thích mấy anh nhỏ đẹp trai.”
Tề Nhiễm Nhiễm đột nhiên nhớ đến cô bé gặp được lúc dạo trung tâm thương mại lần trước, cũng đuổi theo phía sau bọn họ đi qua mấy cửa hàng, chỉ vì tặng kẹo mút cho bánh bao nhỏ.
Mấy cô nhóc bây giờ cũng thật thú vị.
Hạ Chiêu cũng đi lên trước, bắt tay chào hỏi với đạo diễn Lâm, biểu cảm thản nhiên, đúng mực, không biết còn tưởng rằng anh là siêu sao tuyến một nào đó.
“Nếu mấy người đến sớm, vậy quay mấy người trước đi, hôm nay là hai người và nhà Tạ ảnh đế đến quay, những người khác đã quay xong từ trước rồi.” Đạo diễn Lâm nói.
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu tất nhiên là không có ý kiến gì, sau đó có người đến dẫn bọn họ đến phòng hóa trang tạo hình, ba người thay bộ đồ thể thao cùng phong cách, nhìn qua tinh thần thoải mái lại tràn đầy sức sống.
Bánh bao nhỏ lôi kéo quần áo của mình, nhìn qua so sánh với mẹ, vui vẻ nói: “Giống nhau, tuyệt quá!”
Hạ Chiêu đang làm kiểu tóc, máy sấy tóc kêu ù ù vang lên, anh hơi híp mắt nói; “Nhóc con, của bố cùng giống hai người đấy.”
Bánh bao nhỏ chu môi, hiển nhiên không coi trọng chuyện mặc đồ giống bố cho lắm.
Hạ Chiêu thờ dài, xem như anh đã nhìn ra, ở trong mắt cậu nhóc, mẹ là bảo bối, bố là cây cải, mới nhỏ như vậy đã biết tiêu chuẩn kép!
Ba người tạo hình xong trở lại khu quay hình, ánh đèn cùng máy quay phim đều đã sắp xếp ổn thỏa, đạo diễn Lâm qua đây nói mấy câu hướng dẫn với họ, nói là dẫn cậu nhóc chơi, tự nhiên một chút là được.
Hạ Chiêu đồng ý, bế bánh bao nhỏ đi vào, Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh hỏi nhỏ cậu nhóc, “Xung quanh có nhiều máy móc như vậy, con có sợ không?”
Bánh bao nhỏ chớp mắt, hỏi lại mẹ: “Mẹ ơi, mẹ sợ sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm cười: “Mẹ không sợ, đây là công việc của mẹ, nếu như Luân Luân sợ thì nói với bố mẹ nhé.”
Bánh bao nhỏ lắc đầu, “Luân Luân không sợ, Luân Luân thích được ở bên bố mẹ.”
Tề Nhiễm Nhiễm híp mắt cười, rướn qua thơm lên khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, Hạ Chiêu nhướng mày, chỉ vào mặt mình, “Nơi này cũng muốn nữa.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn máy quay phim bốn phía, ngoài cười như trong không cười nhón mũi chân lên tới gần, dùng góc quay tá vị tiến đến gần mặt anh, không hề chạm vào, sau đó phát ra một âm thanh trong trẻo: “Xí!”
Bánh bao nhỏ ở gần thấy động tác của hai người, chớp mắt, cùng tiến đến gần mặt bố: “Xí!”
Hạ Chiêu: …
Hai mẹ con nhà này lại bắt tay ức hiếp anh??
Bánh bao nhỏ quả thực không sợ ống kính, không chỉ không sợ, cậu nhóc còn rất ung dung, từ cầu trượt trượt xuống, thấy thợ quay phim tiến lên, cậu nhóc còn rất đắc ý mà giơ chữ V với ống kính, cười tủm tỉm nói: “Yeah ~~”
Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh che miệng cười trộm, nghĩ thầm cậu nhóc quả nhiên thành tinh rồi.
Chơi cầu trượt xong, chơi bể bóng cũng xong luôn, cuối cùng bánh bao nhỏ muốn khiêu chiến với xích đu một chút, bởi vì cậu nhóc chưa từng chơi trò này.
Có hai xích đu song song, Hạ Chiêu bế bánh bao nhỏ lên một cái trong đó, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy muốn chơi, tự mình đi vào ngồi trên một cái khác.
“Bảo bối, đừng sợ, có bố đỡ con rồi.” Hạ Chiêu nhỏ giọng dỗ cậu nhóc.
Bánh bao nhỏ miệng nhỏ mím chặt, tay cũng nắm chặt dây thừng hai bên, rõ ràng là sợ hãi, ngoài miệng lại quật cường nói: “Con không sợ.”
Hạ Chiêu mỉm cười, khen cậu bé: “Quả nhiên Luân Luân là một nam tử hán nhỏ.”
Sau khi giúp cậu nhóc tìm được cân bằng, Hạ Chiêu nhẹ nhàng đẩy dây đu, sau khi thử mấy cái, bánh bao nhỏ thích ứng rất nhanh, thậm chí còn giục bố nhanh một chút.
Một nhà trước ống kính chơi đến vui vẻ vô cùng, nhân viên công tác ở bên cạnh xem đến bật cười, cảm thấy hình thức ở chung của cả nhà rất thú vị, đạo diễn Lâm mang theo ý cười hô ngừng, “Đoạn này khá ổn rồi, mấy người đi thay bộ quần áo khác, quay thêm lần nữa.”
Thế là Hạ Chiêu duỗi tay bế bánh bao nhỏ lên, bánh bao nhỏ lại nắm dây thừng nói: “Con còn muốn chơi cái này.”
Tề Nhiễm Nhiễm dỗ dành nói: “Chúng ta thay quần áo xong lại đến chơi.”
Lúc này bánh bao nhỏ mới gật đầu, buông tay để bố bế lên.
Bọn họ vừa mới đi ra sân chơi, đã phát hiện một đám người từ cửa studio đi vào, đi đầu tiên là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đều một thân hàng hiệu, người phụ nữ dắt tay một cô bé khoảng 6,7 tuổi, cô bé mặc một bộ váy bồng công chúa màu trắng, nhìn qua rất có khí chất.
Đây chắc hẳn là một nhà Tạ ảnh đế trong miệng đạo diễn Lâm rồi.
Tề Nhiễm Nhiễm híp mắt nhìn một chút, chờ đến khi nhìn rõ dáng vẻ của Tạ ảnh đế, trong nháy mắt cô sợ đến ngây người, thân thể cũng theo đó cứng ngắc tại chỗ.
Giá trị nhan sắc của Tạ ảnh đế rất cao, cấp bậc đỉnh đỉnh của chóp rồi, ngũ quan tinh xảo, cho người nhìn cảm nhận kiểu trăng thanh gió mát, ngọc thụ lâm phong, giống như tiên nhân hạ phàm vậy.
Nhưng mà người đàn ông này, người đàn ông này cô có quen biết!!
Cũng không đúng, cô quen biết chính là người đàn ông này ở thế giới ban đầu trước khi xuyên đến đây, nhưng lúc đó anh ấy không phải họ Tạ mà là họ Cố, tên là Cố Văn Sâm.
Khuôn mặt của hai người họ, quả thực giống nhau như đúc.
Tề Nhiễm Nhiễm cực kỳ giật mình, rất nhanh nghĩ đến tình huống của mình và Hạ Chiêu, Thẩm Vũ và cô, Hạ Mộc Phong và Hạ Chiêu, không phải đều trông giống nhau như đúc sao?
Vị Tạ ảnh đế kia, có phải cũng xuyên qua không??
Tề Nhiễm Nhiễm thật sự quá sốc, đầu óc như hồ nhão, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại.
Có thể ánh mắt dò xét của cô quá rõ ràng, lúc Tạ ảnh đế đến gần một chút, ánh mắt trong như hồ nước liếc nhìn về phía cô, sau đó gật đầu với cô rồi quay đầu đi nơi khác.
“Lau nước miếng đi.” Hạ Chiêu bên cạnh thấp giọng nhắc nhở cô.
Tề Nhiễm Nhiễm theo bản năng muốn giơ tay lên lau cằm, nhưng nâng đến một nửa rồi lại cứng lại, câu nói này của Hạ Chiêu rõ ràng là châm chọc cô mải nhìn đàn ông đến chảy nước miếng.
Lúc này Tề Nhiễm nhiễm cũng không rảnh tức giận với anh, quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh không cảm thấy người này rất quen mắt sao??”
Hạ Chiêu liếc mắt nhìn cô, trên mặt không chút biến hóa nào, khẽ nói: “Cố Văn Sâm.”
Tề Nhiễm Nhiễm hơi dừng lại, thở phào, nói: “Anh cũng nhận ra.”
“Trông như vậy, không muốn nhận ra cũng khó.” Hạ Chiêu chậc chậc hai tiếng, “Ẻo lả.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, không vui nói: “Anh ấy làm gì anh vậy? Sao lại mắng anh ấy?”
Hạ Chiêu rất vô tội, “Tôi không mắng anh ấy, tôi chỉ đang tường thuật lại sự thật thôi.”
Tề Nhiễm Nhiễm không muốn để ý đến anh, vươn tay bế lấy bánh bao nhỏ trong ngực anh, bánh bao nhỏ quay đầu làm mặt quỷ với bố.
Đạo diễn Lâm đang vẫy tay với bọn họ, có thể là muốn giới thiệu cả nhà Tạ ảnh đế với bọn họ, Tề Nhiễm Nhiễm ôm bánh bao nhỏ đi qua.
Đi đến trước mặt đoàn người, nghe thấy đạo diễn Lâm nói với Tạ ảnh đế: “Đây là cậu nhóc nhỏ tuổi rất mùa này, chưa đến bốn tuổi, rất thông minh, năng lực biểu đạt rất tốt.”
Trên mặt Tạ ảnh đế mang theo nụ cười nhạt, giống như đóa tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sơn, trắng nõn, “Xin chào.”
Không chỉ trông giống nhau như đúc ngay cả âm thanh cũng giống y như trong trí nhớ.
Hạ Chiêu tiến lên một bước, chắn nửa người trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, bắt tay với Tạ ảnh đế, cười nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tạ ảnh đế mỉm cười đáp lại anh.
Về sau chính là đôi bên giới thiệu người nhà và con cái mình cho nhau.
Tạ ảnh đế tên là Tạ Thanh, vợ anh ấy là Hà Mộng, vốn cũng là một diễn viên có tiếng, sau khi sinh con xong thì trở về bên gia đình, cô bé tên là Du Du, rất hoạt bát, lúc mọi người đang nói chuyện, cô muốn để bánh bao nhỏ xuống chơi với cô bé, thấy cậu nhóc không xuống, còn duỗi tay dùng sức kéo chân mình, có điều bị Tề Nhiễm Nhiễm mặt không đổi sắc đẩy ra.
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu còn phải đi thay quần áo, cho nên chưa nói được mấy câu, đã chào hỏi rời đi.
Lúc đi đến phòng hóa trang, Hạ Chiêu bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ rõ cô đã từng truyền scandal với Cố Văn Sâm.”
Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm nhảy dựng, nói: “Anh cũng biết là scandal.”
Hạ Chiêu tiến lên một bước, nghiêng mặt cẩn thận đánh giá cô, nói: “Scandal xưa nay có thật có giả, cô và Cố Văn Sâm là thật hay giả?”
Tề Nhiễm Nhiễm không có nửa phần do dự, quyết đoán nói: “Giả.”
Hạ Chiêu không nói chuyện, giống như là cân nhắc mức độ đáng tin trong lời cô nói, lúc ấy anh cho người chuyển lời, nói muốn Tề Nhiễm Nhiễm theo anh, nhưng bị cô từ chối, sau đó không bao lâu, lại truyền ra scandal của cô và Cố Văn Sâm, có điều scandal cũng rất nhanh bình ổn, là Cố Văn Sâm tự mình đứng ra làm sáng tỏ.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù là scandal không phải sự thật, Tề Nhiễm Nhiễm và Cố Văn Sâm hẳn là có qua lại.
Nghĩ đến đây, anh nói: “Cho dù trước kia như thế nào, bây giờ là Tạ Thanh, không phải Cố Văn Sâm, tốt nhất là đừng làm chuyện dại dột, hơn nữa bây giờ cô có chồng và con trai rồi, nghĩ chuyện vớ vẩn trước tiên phải hỏi tôi có đồng ý hay không.”
Tề Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh nói: “Tôi thấy người ngớ ngẩn là anh đó, anh biết thêu dệt câu chuyện như vậy, chỗ nào có thể mua được tác phẩm của anh??”
Bánh bao nhỏ nhìn bố mẹ nói chuyện, cũng không xen vào, yên tĩnh ôm cổ mẹ, nghiêng mặt trên vai cô.
Tề Nhiễm Nhiễm cảm nhận được, nhỏ giọng hỏi cậu nhóc: “Có phải bảo bối buồn ngủ không?”
Ban nãy còn nhảy nhót chơi đùa lâu như vậy, lúc này chắc đã mệt lắm rồi.
Bánh bao nhỏ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Con không buồn ngủ.”
Hạ Chiêu nhìn hai mẹ con nhỏ giọng nói chuyện, trong lòng giống như lóe lên một đốm lửa, nóng rực, không nhịn được cũng tiến lại gần, thơm một cái lên mặt bánh bao nhỏ.
Đi vào phòng hóa trang, đầu óc Tề Nhiễm Nhiễm còn có chút choáng váng.
Thật ra trong lòng cực kỳ rõ ràng, Tạ Thanh và Cố Văn Sâm chỉ là trông vẻ ngoài giống nhau mà thôi, nhưng bên trong là hai người hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau, cô tuyệt đối không cần phải liên hệ cùng một chỗ.
Nhưng kể cả như vậy, cảm xúc của cô vẫn nhận tác động không nhỏ.
Trong trí nhớ, Cố Văn Sâm rất dịu dàng, sẽ cười với cô, nhếch miệng khẽ mỉm cười, nhàn nhạt, như vầng trăng sáng trong biển trời mênh mông, cô nhìn một chút đã mê mẩn, luôn cảm thấy người thanh tịnh như thế này, không nên lăn lộn trong giới giải trí, anh nên sống trong tháp ngà, sống cuộc sống không tranh với đời.
Tiếc rằng, Cố Văn Sâm hoàn toàn không có hứng thú với tháp ngà, anh tình nguyện ở cùng nữ võ thế (1), ra vào phố xá, sống ở căn phòng nhỏ hẹp đi thuê của cô ấy, đứng ở ban công rửa tay nấu cơm thay cô ấy.
(1) Nữ diễn viên đóng thế các cảnh võ thuật.
Tề Nhiễm Nhiễm thở dài, có rất nhiều khoảng thời gian, cô nghĩ mãi không ra, vì sao bản thân lại kém một nữ võ thế diện mạo bình thường.
Về sau nữa, cô cũng không nghĩ nữa, dù sao cũng buông xuống rồi.
Nhưng ban nãy ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tạ Thanh, cô vẫn có nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, hai người thật sự quá giống.
Thay quần áo xong, dặm thêm phấn, bánh bao nhỏ quả nhiên ngồi ở trên sofa ngủ gà ngủ gật, Lê Hà sợ cậu nhóc ngủ không thoải mái, ôm ngang cậu bé ở trong ngực, bế thật cẩn thận.
Tề Nhiễm Nhiễm lấy áo khoác của mình đắp lên cho cậu nhóc, đứng dậy đi đến WC.
WC ở gần lối ra an toàn, là nhà vệ sinh công cộng duy nhất của tầng này, bên trong có nhiều gian phòng, Tề Nhiễm Nhiễm tùy ý chọn một phòng đi vào.
Không bao lâu sau thì nghe thấy giọng một cô bé, thúc giục nói: “Mẹ ơi, nhanh lên, con gấp muốn chết rồi.”
Người phụ nữ nói: “Gấp thì con đi vào trước đi.”
Cô gái nhỏ mất hứng than phiền: “Nơi này bẩn như vậy, con không thích.”
Người phụ nữ buồn cười dỗ dành, nói: “Không thích cũng không có cách nào khác, nơi này chỉ có một nhà vệ sinh này thôi, nếu không thì con nhịn đi.”
Cô gái nhỏ hiển nhiên là không thể nhịn nổi nữa, hừ nhẹ một tiếng, đẩy một gian đi vào.
Tề Nhiễm Nhiễm ở bên trong sửa sang xong quần áo, đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, thì nghe được người phụ nữ nói: “Chương trình này cũng thật sự càng ngày càng nát, người gì cũng cho lên, quá thấp kém.”
Giọng một người phụ nữ khác cười đáp: “Đúng vậy, lúc tôi nghe được tin cũng bị dọa hết hồn, hai người ban nãy, ngay cả tuyến mười tám cũng chen lên không nổi đi, lại có thể để bọn họ đến quay chương trình, không biết rating mùa này sẽ như thế nào?”
Người phụ nữ thở dài nói: “Ài, năm kia lúc quay mùa thứ nhất, bọn họ tìm tới cửa nhà chúng tôi, lúc đó A Thanh bận rộn, tôi bèn từ chối, không ngờ mùa thứ nhất hot như vậy, cũng mới qua hai năm, lại có thể lưu lạc đến mức mời nhân vật nhỏ ngay cả tên cũng chẳng gọi nổi.”
“Chứ còn gì, cũng không biết đến lúc đó có bị ảnh hưởng gì không.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, cũng không hề do dự, kéo của phòng ngăn đi ra ngoài, sau đó đứng trên bậc thềm từ trên cao nhìn xuống cô vợ Hà Mộng của Tạ Thanh.
Hà Mộng không ngờ vừa mới nói xấu sau lưng người ta, đã bị chính chủ vừa vặn nghe được, trong lúc nhất thời rất bối rối, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, giống như cái bảng pha màu.
Ánh mắt Tề Nhiễm Nhiễm sắc bén, cười khẽ một tiếng, nói: “Cô Hà, tuy rằng tôi chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng cũng có tên, tôi tên là Thẩm Vũ, chồng tôi tên Hạ Mộc Phong, đã cùng một đoàn ghi hình, hy vọng lần sau gặp mặt cô có thể nhớ kỹ hai cái tên này.
Còn có một điều tôi cảm thấy cần phải bác bỏ một chút, đạo diễn mời chúng tôi đến, cũng không phải bởi vì chương trình càng lúc càng nát, mà là cho rằng chương trình cần bổ sung luồng máu mới, cô nghĩ thử xem, đều là mấy vị minh tinh tuyến một đến đây chơi, người xem thấy nhiều rồi, thẩm mỹ cũng mệt nhọc, ngẫu nhiên phối hợp điều mới mẻ, có lẽ có thể khiến người xem hai mắt sáng lên, cô cũng đừng xem thường chúng tôi danh tiếng nhỏ, nói không chừng có thể trở thành điểm sáng của chương trình đấy.”
Cô đi xuống bậc thềm, lướt qua Hà Mộng, đi đến trước mặt bồn rửa tay rửa sạch tay, trước khi ra cửa lại xoay người lại nói với Hà Mộng: “Tương lai có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cảm thấy cô Hà không cần quá lo lắng đâu.”
Nói không chừng ngày nào đó vị vả mặt.
Tề Nhiễm Nhiễm nói xong, kéo cửa WC ra, cũng không quay đầu lại rời đi.
Hà Mộng bị mỉa mai một trận, tức giận đến cả người run lên, từ sau khi kết hôn cùng Tạ Thanh, chưa có người nào dám ăn nói với cô ta như vậy, mãi về sau cô ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Vũ đúng không, cô chờ đó cho tôi.”
Tạ Du Du từ gian phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của mẹ, khó hiểu hỏi: “Mẹ ơi làm sao vậy ạ? Vừa rồi có phải có người đang nói chuyện với mẹ không?”
Hà Mộng lắc lắc đầu, không nói gì, “Rửa tay xong thì đi thôi, đợi lát nữa đến phòng hóa trang thay quần áo.”
“Mẹ ơi, con muốn chơi cùng em trai nhỏ kia, em ấy thật xinh đẹp.” Tạ Du Du nói.
Hà Mộng trầm mặt xuống, nói: “Không được chơi với nhóc đó.”
“Vì sao thế ạ, con muốn chơi cùng em ấy, muốn chơi cùng em ấy cơ, mẹ gọi em ấy chơi với con đi!” Tạ Du Du bắt đầu la lối khóc lóc ăn vạ, đây là bản lĩnh sở trường của cô bé.
…
Tề Nhiễm Nhiễm trở lại phòng hóa trang, bánh bao nhỏ đang ngủ say trong ngực Lê Hà, Hạ Chiêu không biết chạy đi đâu rồi, cô đi qua ngồi xuống bên cạnh Lê Hà, khẽ giọng nói: “Bố thằng bé đâu rồi?”
“Không nỡ đánh thức bánh bao nhỏ, đi ra người trước xem tình hình.”
Vừa mới nói xong, Hạ Chiêu đã trở lại, lắc đầu nói: “Phòng hóa trang để cho nhà Tạ ảnh đế dùng, phải gọi thằng bé dậy thôi, phải quay lần tiếp theo rồi.”
Tề Nhiễm Nhiễm không vui mà