Trên sườn núi không giống trong thôn đều được lắp đèn đường, chỉ có mỗi nhà mắc một bóng đèn ngoài cổng, độ sáng không sáng lắm, miễn cưỡng có thể chiếu sáng vùng lân cận.
Lúc Tạ Thanh đứng ở cổng, con chó trong sân gia đình bên cạnh cứ sủa mãi, có chút hung dữ, phá vỡ sự yên tĩnh dưới bóng đêm.
Trước khi ra cổng, Hạ Chiêu thuận tay lấy ra bao thuốc, ngậm một điếu đi ra ngoài sân.
Gió nhẹ bên ngoài thổi mát rượi, dưới ánh đèn trắng lạnh, ngũ quan Tạ Thanh càng thêm tinh xảo như người trời, anh bình tĩnh đứng ở nơi đó, híp mắt nhìn Hạ Chiêu, thấy Hạ Chiêu ngậm điếu thuốc, lông mày có hơi nhíu lại.
Hạ Chiêu kéo cổng sắt thấp bé ra, dựa vào đó, hỏi: “Sao thế, Tạ ảnh đế không thích người khác hút thuốc?”
Tạ Thanh lắc đầu, thở dài, nói: “Cho anh một điếu.
”
Hạ Chiêu …
Đưa cả bao thuốc cho anh, lại ném thêm bật lửa, Hạ Chiêu mới hỏi: “Qua đây muộn như vậy, có chuyện?”
Tạ Thanh hút một hơi, giương mắt nhìn về phía sân thượng trên nóc nhà, nói: “Anh đến xin lỗi.
”
Hạ Chiêu xoay người quay đầu lại nhìn về phía sân thượng, phát hiện hai mẹ con đang nhoài người trên lan can nhìn bọn họ, bánh bao nhỏ quá thấp, bị lan can che mặt, chỉ lộ ra nửa mặt từ mũi hắt lên, thấy bọn họ nhìn sang, cậu bé còn rất vui vẻ giơ tay vẫy vẫy về phía bọn họ.
Hạ Chiêu không nhịn được cười thành tiếng, quay đầu lại nói với Tạ Thanh: “Hút xong điếu thuốc này anh đi lên với tôi, muốn nói xin lỗi nên nói với cô ấy.
”
Tạ Thanh gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến, hút mấy hơi, anh ta lại nói: “Hotsearch là anh bảo đoàn đội dập, chuyện này quả thật là Hà Mộng sai rồi, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ của anh, cảm xúc của cô ấy không ổn định lắm.
”
Hạ Chiêu không nói gì thêm, đổi vai suy nghĩ, nếu như chuyện này xảy ra trên người Tề Nhiễm Nhiễm, anh chắc chắn sẽ càng kịp thời đi xử lý, nói anh theo chủ nghĩa đại nam nhân cũng được, nhưng anh sẽ không chấp nhận để người nhà chịu bất kỳ tổn thương nào, dù là nhỏ nhất.
“Buổi chiều đến cuối cùng giải quyết như thế nào, Hà Mộng đi?” Hạ Chiêu thăm dò.
Tạ Thanh ừm một tiếng, ngón tay siết điếu thuốc, hút mạnh liên tục mấy hơi.
Hạ Chiêu nhướng mày, không ngờ người nhìn qua thanh nhã thoát tục, hút thuốc lại tàn nhẫn như vậy, chưa được bao lâu, điếu thuốc đã thấy đáy.
Cũng không để người đợi lâu, Hạ Chiêu dụi phần còn lại của điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh rồi mới kéo cửa ra hiệu cho Tạ Thanh đi vào.
Lúc vào nhà, Hạ Chiêu ít nhiều có chút tự giác chủ nhà, hỏi Tạ Thanh, “Muốn uống nước không? Có điều chỉ có nước khoáng thôi.
”
Tạ Thanh lắc đầu, “Cảm ơn, không cần đâu.
”
Hai người dọc theo cầu thang lên sân thượng, bánh bao nhỏ đã từ lan can chạy đến đầu cầu thang, đứng ở ngoài cửa nghiêng đầu nhìn bọn họ, thấy bố đi lên, cậu nhóc tiến lên trước hai bước giang rộng hai tay về phía anh, “Bố ơi!”
Hạ Chiêu hơi cong lưng, nhẹ nhàng bế cậu nhóc lên.
Bánh bao nhỏ ôm cổ bố, tò mò nhìn Tạ Thanh, “Chú ơi, Du Du ăn cơm chưa ạ?”
Tạ Thanh gật đầu chào hỏi với Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh, sau đó trả lời vấn đề của bánh bao nhỏ, “Con bé ăn rồi.
”
Bánh bao nhỏ lại hỏi: “Vậy, Du Du tắm rửa chưa ạ?”
Tạ Thanh cười: “Con bé tắm rồi.
”
Bánh bao nhỏ quả thực là đứa trẻ “câu hỏi”, lại hỏi: “Vậy, vậy chị ấy ngủ chưa ạ?”
Tạ Thanh rất có kiên nhẫn, nghiêm túc trả lời: “Lúc chú ra ngoài, con bé còn chưa tắm xong, không biết lúc này đã ngủ chưa.
”
Bánh bao nhỏ hỏi xong một chuỗi câu hỏi, thỏa mãn, tựa đầu trên vai bố, nói: “Cháu còn chưa tắm rửa.
”
Hạ Chiêu dùng mũi ngửi cằm và cổ cậu nhóc, cau mày nói: “Bảo sao bố luôn cảm thấy mùi chua chua, hóa ra là bánh bao còn chưa tắm, thiu mất rồi.
”
Bánh bao nhỏ vươn hai tay bụ bẫm, bóp mặt anh, nghiêm túc nói: “Còn lâu con mới thiu ấy!”
Hạ Chiêu bị bóp đến mặt mày biến hình, cũng không giận, hỏi: “Phải không? Để bố ngửi lần nữa xem sao.
”
Vì chứng minh bản thân không thiu, bánh bao nhỏ vội vàng buông mặt anh ra, ngẩng đầu chủ động chìa cổ đến gần để anh ngửi, “Không thiu không thiu!”
Hạ Chiêu cọ cọ mũi vào cái cổ mềm mềm của cậu, cười nói: “Thiu rồi, chua lắm, biến thành bánh bao dưa chua rồi.
”
Bánh bao nhỏ bĩu môi, “Không phải đâu.
”
Nói xong quay đầu nhìn mẹ, “Mẹ ơi, ngửi thử đi ạ.
”
Hạ Chiêu còn đang trêu cậu nhóc, nói: “Mẹ con chắc chắn sẽ giúp con, không tĩnh, con để chú Tạ ngửi thử xem, chú ấy chắc chắn sẽ nói thật.
”
Bánh bao nhỏ nghe xong, quay đầu nhìn Tạ Thanh, Tạ Thanh bị ánh mắt ngây thơ của cậu nhóc nhìn đến có chút không chịu được, tiến lên hai bước, đến gần ngửi thử người cậu, trẻ con gần như không có mùi cơ thể gì, nhiều nhất chỉ có chút xíu mồ hôi, nhưng cho dù là mồ hôi, cũng không khó ngửi, ngược lại còn mang chút mùi sữa nhàn nhạt.
Vì thế anh rất có trách nhiệm nói: “Luân Luân không thối.
”
Bánh bao nhỏ không phải làm bánh bao dưa chua, thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Luân Luân không thối!”
“Phải không, để bố cắn một miếng thử xem.
” Hạ Chiêu ầm ĩ với cậu nhóc, nói muốn cắn là đi cắn mặt cậu nhóc luôn, bánh bao nhỏ bị râu của bố chọc vào, sợ nhột trốn tránh tứ phía, cuối cùng không nhịn được cầu cứu mẹ, “Mẹ ơi, bế con ~~”
Lúc này Tề Nhiễm Nhiễm mới tiến lên, ôm lấy bánh bao nhỏ từ trong tay Hạ Chiêu.
Nhìn một nhà ba người trước mặt, trong mắt Tạ Thanh có sự hâm mộ, “Gia đình hai cô cậu ở chung với nhau chơi thật vui, rất sống động.
”
Hạ Chiêu kéo một ghế gỗ thấp, ý bảo anh ngồi xuống, bản thân thì ngồi trên ghế dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Tề Nhiễm Nhiễm cũng ngồi xuống.
Tề Nhiễm Nhiễm biết Tạ Thanh đến, chắc chắn có chuyện muốn nói, cũng không nói gì, ôm bánh bao ngồi xuống.
Tề Nhiễm Nhiễm nghĩ đến sự cuồng loạn của Hà Mộng buổi chiều, có chút tò mò hỏi: “Nhà anh thì sao? Bình thường sống chung như thế nào?”
Tạ Thanh nhớ lại tình hình ngày thường gia đình họ ở chung, nói: “Bình thường anh bận rộn đóng phim, thời gian ở nhà ít, Hà Mộng có yêu cầu rất cao đối với Du Du, học dương cầm, học vũ đạo, học vẽ tranh.
Lúc anh ở nhà, rất khó gặp mặt con bé, càng đừng nói đến chuyện chơi cùng nhau, bởi vì ít tiếp xúc, Du Du và anh tương đối xa lạ, lúc đầu vốn muốn mượn cơ hội này, có thể phát triển tình cảm…”
Tề Nhiễm Nhiễm hiểu rõ, tính cách của Hà Mộng hung hăng như thế, bình thường chắc hẳn rất ít khi thể hiện mặt dịu dàng.
Một gia đình, người phụ nữ quá mạnh mẽ, người đàn ông lại bận rộn không có nhà, hẳn là rất khó có thời khắc dịu dàng đi.
Nghĩ như vậy, Tạ Du Du có thể nuôi dưỡng thành tính cách bướng bỉnh như vậy, cũng có thể thông cảm được.
Tạ Thanh nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, biểu cảm nghiêm túc, nói: “Chuyện hôm nay, anh thật sự rất xin lỗi, anh thay Hà Mộng nói lời xin lỗi với cô, hy vọng cô không để trong lòng, không phải tất cả mọi người vừa vào giới đã thành tuyến một, anh cũng không ngoại lệ, 20 tuổi ra mắt, bây giờ 32 tuổi, sự nỗ lực cố gắng mấy năm nay sẽ không ít hơn người khác, Hà Mộng nói những lời đó, thật sự rất không nên, buổi chiều cô ấy bị mắng mấy tiếng trên mạng, cũng coi như trừng phạt cho cô ấy rồi.
”
Đây có lẽ là lời nói dài nhất Tề Nhiễm Nhiễm nghe được từ Tạ Thanh, hiển nhiên anh còn chưa nói xong, hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Chương trình này là hơn một năm trước Hà Mộng nhận, lúc đó anh đang quay phim ở bên ngoài, khi trở về cô ấy cũng đã ký xong hợp đồng.
Hơn một tháng trước, Hà Mộng ngã bệnh cường giáp (1), cho dù uống thuốc, cảm xúc của cô ấy vẫn luôn rất không ổn định, ban đêm luôn mất ngủ, cũng dễ nổi giận, lúc đầu anh nói đẩy xuống lần thông cáo (2) này, không đến, nhưng cô ấy làm loạn với anh.
”
(1) Cường giáp là tình trạng tuyến giáp tăng hoạt động, sản xuất nhiều hormone giáp và tăng nồng độ hormone giáp trong máu (Nguồn: http://benhvien115.
com.
vn/)
(2) Là tham gia vào các chương trình, các hoạt động công cộng như fansign, talkshow, buổi tuyên truyền, hoạt động đại ngôn, các loại hình họp báo! dựa theo công ty chế tác hoặc là ý của công ty đầu tư ở một thời gian chỉ định nào đó tăng tỉ suất xuất hiện của nghệ sĩ.
Những lời này, Tạ Thanh chưa từng nói với ngoài ngoài, cũng không biết lúc này vừa vặn đêm xuống, hay là không khí gia đình quá thoải mái hài hòa, khiến anh trút được gánh nặng, bất giác nói ra những chuyện vụn vặt này ra.
Chờ khi nói xong những chuyện này, anh bỗng nhiên cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng.
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu ngây dại, ngay từ đầu còn tưởng rằng Tạ ảnh đế chỉ đơn thuần đến nói lời xin lỗi, thật sự không ngờ đến nghe hoài nghe mãi, lại ăn được miếng dưa lớn thế này, miếng dưa này còn là Tạ ảnh đế cứng rắn nhét vào miệng bọn họ bảo bọn họ ăn.
Nhất thời hai người cảm thấy có chút không căng bụng.
Hóa ra buổi chiều Hà Mộng nổi điên là do bị bệnh, khó trách nhìn qua không bình thường như vậy.
Tề Nhiễm Nhiễm hơi do dự, hỏi: “Buổi chiều cuối cùng đạo diễn nói thế nào? Để cô ấy ở lại hay là dời đi?”
“Theo ý của anh, để Hà Mộng trở về, cơ thể cô ấy vốn không thích hợp quay chương trình, nhưng cô ấy không nghe khuyên bảo, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, vừa vặn có thể cưỡng chế cô ấy trở về.
”
“Đúng vậy, khám bệnh điều dưỡng cơ thể quan trọng hơn.
” Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu.
Tối nay Tạ Thanh giống như rất có hứng thú trò chuyện, không kiệm lời, anh nói: “Hà Mộng rời