Có thể là một lòng nghĩ đến trò chơi, bánh bao nhỏ căn bản không ý thức được bản thân đã trở thành tiêu điểm của toàn hiện trường, trong quần cậu bé còn nhét đầy khoai tây, không kéo lên được, chỉ có thể che chú voi nhỏ của mình lại, cầu cứu với bố mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ lại quên mặc quần lót cho con rồi!”
Tiếng cười vang cả hiện trường gần như át đi tiếng của cậu bé, bố bánh bao đã cười đến ôm bụng ngồi xổm xuống, mẹ vẫn tương đối đáng tin, chạy chậm đến giúp đỡ, nhưng môi nàng làm thế nào cũng không hạ xuống được.
“Bảo bối, rất xin lỗi con, mẹ lại quên mất… Ha ha ~~”
Đón lấy ánh mắt trêu chọc của mọi người, Tề Nhiễm Nhiễm kéo lưng quần cậu nhóc, thò tay vào trong nhặt từng củ khoai tây ra ngoài, cô cũng không nhịn được cười, vừa buồn cười lại vừa đau lòng nói: “Bảo bối, khoai tây nặng như vậy, đừng nói quần không chịu được, con cũng không di chuyển được đâu, cầm hai củ là được rồi.”
“Bố nói phải lấy nhiều một chút.” Bánh bao nhỏ nói, bố nói lấy nhiều nên cậu nhóc lấy nhiều, căn bản không hề cân nhắc vấn đề có cầm được hay không.
“Nhưng như vậy sẽ chạy rất chậm đấy.” Tề Nhiễm Nhiễm giảng đạo lý cho cậu, sau khi lấy hết khoai tây ra, phát hiện quần bị bẩn hết rồi, may mắn bùn trên khoai tây đều khô cả rồi, cô lại vội vàng vỗ vỗ, mới giúp cậu mặc quần vào.
Bị muộn mất khoảng thời gian này, người khác đều chạy được hai lượt rồi, cuối cùng tiếng còi vang lên, nhà bọn họ lấy được ít đồ nhất.
Bánh bao nhỏ có chút chán nản, cảm thấy là lỗi của mình, lúc bố đi lấy bữa sáng, cậu bé còn có chút rầu rĩ không vui, tiểu Điềm Điềm đến nói chuyện cùng cậu, cậu cũng chẳng có hứng thú.
Lần này hạng nhất là Tạ ảnh đế, anh tìm được một người phụ nữ rất lợi hại, tuy rằng không chạy nhanh nhất nhưng mỗi lần đều có thể lấy được đồ nặng nhất, sau hai chuyến đi về, đội của Tạ ảnh đế nắm chắc phần thắng.
Mà là đội đứng nhất từ dưới lên, Hạ Chiêu nhận được một bát cháo trắng cùng ba cái bánh bao chay lớn, lúc đi đến cạnh bàn nhỏ của nhà bọn họ, anh bất đắc dĩ cười nói: “Chương trình cũng tuyệt thật, ăn cháo trắng ngay cả dưa góp cũng không cho.”
Từ chương trình giải trí chiếu mạng đến chương trình truyền hình thực tế này, đây là lần đầu tiên Hạ Chiêu thảm hại như trận Waterloo (1), còn không dám có bất kỳ sự bất mãn nào, bởi vì bánh bao nhỏ đang tự áy náy hồi lâu, ngay cả khẩu vị cũng không tốt lắm.
Tuổi nhỏ như vậy, khát khao thắng bại rất mạnh.
(1) Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 , gần Waterloo, thuộc Bỉ.
Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy, quân Anh- một liên minh bao gồm nhiều đơn vị từ Anh, Hà Lan, Hanover, Brunswick và Nassau, dưới sự chỉ huy của Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington, và quân Phổ dưới sự chỉ huy của Thống chế Gebhard Leberecht von Blücher.
Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của Những cuộc chiến tranh của Napoleon.
Cả nhà vừa ngồi xuống không được bao lâu, Tạ ảnh đế đã dẫn Tạ Du Du, bưng đồ ăn qua bàn bọn họ, đặt hai khay đồ ăn giữa bàn, trên mặt Tạ Thanh nở nụ cười trong trẻo, nói: “Cùng ăn đi, hai người bọn anh không ăn được nhiều như vậy.”
Hạ Chiêu nhướng mày, “Hai người? Mẹ của Du Du đâu?”
“Tối hôm qua trở về ngay trong đêm rồi, ở bên này cô ấy ngủ không ngon.” Tạ Thanh nói, kéo ghế cho Tạ Du Du ngồi.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn bữa sáng của hạng nhất, thật sự phong phú đến khiến người ta chảy nước miếng, sữa bò, bánh mì, trứng gà, sandwich, sữa đậu nành, bánh quẩy còn có một bát cháo tổ yến??
Ngươi ở đây có thói quen ăn sáng với cháo tổ yến sao? Tổ chương trình đang cố ý kéo thù hận sao!
Đôi mắt Tề Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng vào bát cháo tổ yến kia, Tạ Thanh mỉm cười, duỗi đôi tay khớp xương rõ ràng ra, bưng bát cháo tổ yến qua, đặt trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, “Cô ăn không?”
Tề Nhiễm Nhiễm vội vàng xua tay, cô cũng không phải hiếm lạ gì kiểu cháo này, trước kia có món ngon gì cô chưa từng ăn? Chỉ là cảm thấy bát cháo này xuất hiện ở nơi thế này, có chút thần kỳ.
Tề Nhiễm Nhiễm đặt bát cháo tổ yến kia lại trên khay, nhìn đến chỉ vào bánh quẩy, nói: “Nếu như có thể, cho chúng tôi một cây bánh quẩy và một ly sữa đậu nành thôi, Luân Luân thích ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành.”
Tạ Thanh tự nhiên gật đầu, lấy bánh quẩy và sữa đậu nành đưa cho cô, lại hỏi Hạ Chiêu, “Cậu muốn ăn gì?”
Không chờ Hạ Chiêu trả lời, Tề Nhiễm Nhiễm cướp lời từ chối giúp anh, nói: “Không cần đâu, anh ấy ăn cháo trắng với hai cái bánh bao là đủ rồi.”
Hạ Chiêu: ...
Tạ Thanh nhìn về phía Hạ Chiêu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh, Hạ Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, tôi ăn cháo trắng với bánh bao là được rồi, tôi thích ăn như vậy nhất, dưỡng sinh.”
Tạ Thanh gật đầu, cũng không cưỡng cầu nữa, bản thân bưng cháo lên, chậm rãi bắt đầu ăn, tướng ăn ưu nhã lại đẹp, khiến người ta có một ảo giác đặt mình trong nhà hàng cao cấp.
Một bát cháo trắng nhạt nhẽo vô vị, thêm hai cái bánh bao trắng khô khốc, Hạ Chiêu nhắm mắt nuốt xuống, từ khi nào, anh đường đường là một tổng giám đốc, lại lưu lạc đến bước đường ở đồng ruộng uống cháo gặm bánh bao?
Càng nghĩ càng không phục, Hạ Chiêu liếc nhìn Tề Nhiễm Nhiễm một cái, lấy di động ra, lật xem mấy tấm ảnh chụp ban nãy xin được từ trợ lý quay phim, chọn đi chọn lại, chọn một tấm Tề Nhiễm Nhiễm đang giúp bánh bao mặc quần, đăng lên Weibo, với dòng trạng thái: Luân Luân nói: “Mẹ quên mặc quần lót giúp con rồi!”
Đăng xong, tự anh nhìn ảnh chụp vui vẻ hồi lâu, bởi vì chương trình chiếu mạng kia Hạ Chiêu đã thu hút được một lượng fans, lúc anh đăng Weibo, cũng có người bình luận, chỉ là số lượng không nhiều lắm.
Vừa đăng bài này, đã có người bình luận.
“Aaaaa, Luân Luân đáng yêu của chị, thơm nè ~~~”
“Mỗi ngày đều bị sáng đáng yêu của tiểu Luân Luân quật cho tơi tả.”
“Cho nên hôm nay là đang “bôi xấu” mẹ Luân sơ ý sao?”
“Nhanh đi ngồi canh ở Weibo mẹ Luân đi, chắc chắn cô ấy sẽ đáp trả đó!”
“Có lý, các chị em, đi thôi, đi ngồi canh mẹ Luân!”
…
Hạ Chiêu: …
Vui sướng ngắn