Trở lại phòng bao, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tình cảnh ban nãy giống như một trận tai nạn, khiến người ta bất ngờ, may mắn trạng thái hai đứa nhỏ đều rất tốt, cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Tề Nhiễm Nhiễm ôm bánh bao nhỏ không nỡ buông tay, xoa nắn tay nhỏ chân nhỏ của cậu nhóc, miệng vẫn luôn hỏi cậu bé, “Bảo bối có đau chỗ nào không, có bị đụng trúng chỗ nào không?”
Bánh bao nhỏ lắc đầu, vừa rồi cậu nhóc được Hạ Chiêu che chở trong ngực, chỉ chịu chút kinh hãi, trên người không bị thương.
Tạ Du Du có ông bố làm siêu sao, xem như đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, đối với tình cảnh như thế này đã không cảm thấy kinh ngạc, lúc này cũng qua an ủi bánh bao nhỏ, “Những người kia nhìn thấy minh tinh mới giống như thế, Luân Luân không cần sợ nha?”
Bánh bao nhỏ làm ổ trong ngực mẹ, “Em không sợ, chị Du Du, Luân Luân cũng là minh tinh sao?”
Tạ Du Du thuần thục gật đầu, “Luân Luân quay chương trình, chờ chương trình phát sóng, Luân Luân chính là minh tinh lớn.”
Bánh bao nhỏ nghe được hai mắt tỏa sáng.
Tề Nhiễm Nhiễm nghe hai nhóc nói chuyện, không nhịn được mỉm cười, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng dần dần giảm bớt.
Hạ Chiêu bên cạnh lắng nghe hỏi Lê Hà, “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại bị nhiều người vây quanh như vậy?”
Thật ra lần này cũng là bọn họ sơ ý, cho rằng chỉ cần có người lớn dẫn đi sẽ không có vấn đề gì, dẫu sao cũng là trẻ con, sẽ không hấp dẫn quá nhiều sự chú ý, kết quả vẫn xảy ra chuyện.
Trong lòng Lê Hà vẫn còn sợ hãi, bưng chén trà lên uống một ngụm cho đỡ sợ, mới nói: “Lúc xuống xe, lái xe nói nhìn thấy xe của Tạ ảnh đế ở đằng sau, bọn em nghĩ là đợi Du Du một chút, sau đó thì nghe thấy bên cạnh có người nói “Kia không phải là Luân Luân sao? Cậu bạn nhỏ trong “Cả nhà tổng động viên”, sau đó người đi qua cũng dừng lại xem, em thấy tình hình không đúng, bèn muốn ôm Luân Luân vào nhà hàng trước, sau đó lại có mấy người đến vây quanh.”
Hạ Chiêu nghe xong, cau mày nói: “Cho nên mấy người tiến lên chặn mọi người, hẳn là có mục đích, người vây xem sau đó chắc hẳn chỉ là người qua đường bình thường bị kích động.”
“Anh đã bảo ông chủ ở đây đi tìm hiểu tình hình, chờ lát nữa chắc sẽ có kết quả.” Tạ Thanh nói, vừa rồi anh đã gọi điện thoại bảo ông chủ nhà hàng đi xử lý chuyện sau đó.
“Trước hết gọi người mang đồ ăn lên đi, tụi nhỏ chắc hẳn đã đói bụng rồi.”
Lúc ăn cơm, bạn của Tạ Thanh cũng chính là ông chủ nhà hàng đích thân qua đây, “Bảo vệ nói trước tiên đã ngăn cản mấy người kia, là lưu manh của vùng này, tôi đã cho người đi hỏi, bên kia nói trước đó có người đưa tiền cho bọn họ, nói Tạ ảnh đế và bạn ăn cơm ở nhà hàng này, bảo bọn họ chờ khi mọi người ăn cơm xong rời đi, nhân cơ hội náo loạn một chút, khiến mọi người đen đủi, kết quả lại nhìn thấy con gái của Tạ ảnh đế xuất hiện, bèn thuận tiện làm ầm một chút.”
Trên gương mặt anh tuấn của Tạ Thanh phủ đầy sương mù, “Bọn họ có nói người đưa tiền cho họ là ai không?”
Ông chủ lắc đầu nói: “Bọn họ căn bản không quen biết, hơn nữa người đưa tiền mặc quần áo bình thường còn đeo khẩu trang, bây giờ bảo bọn họ nhận người, cũng không nhận ra được.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, hóa ra không phải fans theo đuổi thần tượng, mà là cố ý gây chuyện, rốt cuộc là người nào?
Tạ Thanh nói: “Xem ra chuyện này là nhằm vào tôi rồi.” Nói xong anh có chút ngượng ngùng nói với Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm: “Thật sự rất xin lỗi, liên lụy đến hai người.”
Hạ Chiêu xua tay: “Đừng nói như vậy, chuyện thế này không ai muốn nhìn thấy.”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Sau này dẫn tụi nhỏ ra ngoài, đều phải chú ý thận trọng mới được.”
Tạ Thanh nói với ông chủ, “Chuyện này tôi muốn báo cảnh sát, đến lúc đó còn phải phiền ông chủ cung cấp băng ghi hành giám sát trong nhà hàng hỗ trợ điều tra.”
Ông chủ vội đồng ý, “Tất nhiên không thành vấn đề.”
Ông chủ thấy Tạ Thanh không nói gì nữa, anh ta cũng chào tạm biệt rồi rời đi.
“Anh thật sự không nghĩ ra gần đầy có đắc tội với ai.” Nét mặt Tạ Thanh buồn bực nói, hiển nhiên chuyện này khiến anh rất tức giận, bản thân không hiểu sao bị kiếm chuyện thì không nói, còn liên lụy của Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.
Ăn xong, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu dẫn bánh bao nhỏ về nhà, nghe nói bên phía Tạ Thanh đã đi báo án, anh ấy muốn biết người cầm tiền thuê đám lưu manh gây chuyện là ai, chuyện này có lần một sẽ có lần hai, vẫn cần phải chú trọng.
Về đến nhà, đã hơn 8 giờ, bánh bao nhìn qua không có tinh thần gì hết, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, Tề Nhiễm Nhiễm giục Hạ Chiêu đi tắm rửa cho bánh bao nhỏ, hôm nay là ngày chẵn, đến lượt Hạ Chiêu đi tăm cho bánh bao.
Có điều hình như Luân Luân không vui, ôm cánh tay mẹ, dùng thân thể mũm mĩm cọ cọ cô, làm nũng giống như mèo con, “Con muốn mẹ tắm cho, không cần bố tắm đâu.”
Hạ Chiêu đã xắn tay áo lên đi lấy quần áo nghe thấy lời này, tức giận trả về, ghé vào lưng ghế sofa, nói với bánh bao nhỏ: “Không cần bố tắm, vậy quá tuyệt với, con cho rằng bố ham đi tắm cho con lắm ấy!”
Tề Nhiễm Nhiễm trừng anh, sau đó cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, cậu nhóc co cụm thành vòng tròn, giống như động vật nhỏ, mềm mại vùi ở bên cạnh người cô, nhìn qua tinh thần không tốt lắm, “Bảo bối, vì sao không cho bố tắm vậy?”
Bánh bao nhỏ ngẫm nghĩ, không vui nói: “Bố rất thích kéo chú voi nhỏ.”
Tề Nhiễm Nhiễm: !!
Hạ Chiêu: …
Tề Nhiễm Nhiễm dùng ánh mắt nhìn biến thái nhìn qua Hạ Chiêu, chất vấn nói: “Anh có đam mê gì thế? Kéo cái ấy của người ta?!”
Trên mặt Hạ Chiêu thoáng hiện lên vẻ lúng túng, vội vàng giải thích nói: “Em đừng nghe thằng nhóc nói hươu nói vượn, anh là đang tắm cho thằng bé, lật ra tắm sạch sẽ chút!”
Nói xong, trên khuôn mặt dày như tường thành của anh nhiều thêm một ta đỏ sậm mất tự nhiên, vậy mà cũng biết xấu hổ.
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Ở phương diện này, kinh nghiệm của Tề Nhiễm Nhiễm quả thực ít hơn Hạ Chiêu, dẫu sao cô cũng là con gái.
Thấy lý do này không thành lập, bánh bao nhỏ lại nghĩ ra một nguyên nhân khác, “Bố dùng khăn lông kỳ con đau lắm, còn sắp kỳ con đến ngứa luôn.”
Tề Nhiễm Nhiễm ghét bỏ nhìn Hạ Chiêu, nếu như không có bánh bao nhỏ vạch trần, cô vẫn không biết Hạ Chiêu giúp bánh bao nhỏ tắm rửa sẽ không thành thật như vậy, “Anh kỳ cho thằng bé ngứa làm gì?”
Hạ Chiêu gãi chíp mũi, “Anh cảm thấy nhóc con chơi rất thuận tay.”
Trẻ con không phải đem ra để đùa sao? Không thể đùa, nuôi chẳng còn thú vị nữa.
Tề Nhiễm