Bởi vì lời nói của Hạ Chiêu, khu nghỉ ngơi ngoài phòng hội nghị lập tức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người duy trì nguyên tư thế cứng ngắc tại chỗ, muốn xấu hổ bao nhiêu có xấu hổ bấy nhiêu, bởi vì những lời Hạ Chiêu nói một chữ cũng không hề sửa, dập khuôn y đúc lời nói của Ôn Dĩ Huyễn.
Vừa rồi Ôn Dĩ Huyễn có bao nhiêu kiêu ngạo, lúc này có bấy nhiêu xấu hổ, nhưng vẫn không thể làm loạn, bởi vì câu này là cô ta nói ra trước, cô ta có thể nói, vì sao người khác không thể nói.
Cảm giác của Ôn Dĩ Huyễn lúc này giống như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, từ lòng bàn chân đến đuôi tóc tất cả đều ngưng tụ thành băng, chỉ còn lại gương mặt nóng như lửa đốt, giống như bị người ta liên tiếp vả cho mấy phát.
Người đại diện của cô ta là người phản ứng trước tiên, tiến lên hỏi phó đạo diễn, “Đạo diễn Thôi, đây đã là quyết định cuối cùng rồi sao?”
Phó đạo diễn gật đầu, nói: “Đây là quyết định sau khi thống nhất ý kiến của những người giữ vai trò quan trọng trong đoàn làm phim.”
Ôn Dĩ Huyễn đột nhiên cười lạnh: “Bàn về kỹ năng diễn xuất, tôi tự nhận sẽ không thua.” Cô ta không cam lòng liếc mắt nhìn về phía Tề Nhiễm Nhiễm, lại nói: “Nếu như nhân vật này sớm đã quyết định nội bộ, hà tất còn gọi tôi đến thử vai, đây không phải là trêu đùa người khác quá sao?”
Đối với sự chất vấn của Ôn Dĩ Huyễn, sắc mặt phó đạo diễn nặng nề, rất không vui nói: “Cô Ôn, buổi thử vai hôm nay hoàn toàn công bằng, ban nãy cô cũng nhìn thấy, bên cạnh còn mở máy quay, phần diễn của hai người đều được quay lại, hơn nữa cô cũng chưa nhìn thấy phần diễn của Thẩm Vũ, sao lại chắc chắn cô sẽ không thua? Bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, hôm nay cô thật sự đã thua về mặt kỹ năng diễn xuất.”
Câu nói móc ban nãy của Hạ Chiêu, không điểm mặt chỉ tên, mặc dù mọi người biết anh đang nói ai, nhưng vẫn có thể giả vờ câm điếc coi như không nghe thấy, nhưng phó đạo diễn xem như là phía chính thức của đoàn làm phim, anh ấy trực tiếp nói với Ôn Dĩ Huyễn kỹ năng diễn xuất của cô ta không bằng Tề Nhiễm Nhiễm, cường độ vả mặt này quá lớn, Ôn Dĩ Huyễn trực tiếp bị nói đến bối rối, hồi lâu sau cũng không biết nên nói cái gì.
“Đạo diễn Thôi, Dĩ Huyễn còn nhỏ tuổi, dễ xúc động, anh đừng chấp nhặt với trẻ con nha, chúng tôi xin phép đi trước.” Người đại diện vẫn coi như là giữ được bình tĩnh, không giống Ôn Dĩ Huyễn trở mặt tại chỗ, mặc dù biểu cảm có chút cứng ngắc, nhưng vẫn nở nụ cười yếu ớt, sau khi giảng hòa cô ấy lôi kéo Ôn Dĩ Huyễn rời đi.
Một đám người kiêu căng phách lối đến, rồi xám xịt rời đi, đúng là một trò cười cho thiên hạ.
Phó đạo diễn nhìn bóng lưng bọn họ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng hội nghị.
Bọn họ đều đi hết, khu nghỉ ngơi chỉ còn lại hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.
Vì thế hai người tìm chỗ trống ngồi xuống chờ Tạ Thanh, trước khi đến, bọn họ đã hẹn tối nay mời Tạ Thanh bữa cơm.
“Kiểu người thế này, tuyến ba tuyến bốn cũng đã là mức cao nhất rồi.” Hạ Chiêu rất khinh thường nói, nói xong quay đầu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, cười híp mắt nói với cô: “Yên tâm, sau này chồng nâng em.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
“Em cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều rồi, trên thực tế hẳn là anh mau chóng kiếm nhiều tiền hơn em mới đúng.”
Bị người trong lòng vô tình bổ một đao, Hạ Chiêu cũng không giận, nói: “Anh đã làm xong bản kế hoạch rồi, chỉ cần Tạ ảnh đế đặt tiền đúng chỗ, rất nhiều chuyện đều có thể xử lý, có điều nếu như anh tham gia diễn bộ phim này, kế hoạch chuyển nghề chắc là sẽ trì hoãn một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Chương trình giải trí gia đình còn phải quay 11 tập, phim truyền hình qua hai tháng nữa cũng phải vào đoàn, vừa quay là hơn bốn tháng, cho nên kế hoạch lớn kiếm tiền của anh, có lẽ phải đẩy lên nửa năm sau rồi, đến lúc đó bánh bao nhỏ cũng phải lên nhà trẻ rồi.”
Hạ Chiêu ngẫm nghĩ, nói: “Việc chuẩn bị giai đoạn đầu vẫn phải thực hiện trước.”
Hai người đang nói chuyện, một đoàn người đẩy cửa phòng hội nghị ra, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đứng lên chào hỏi bọn họ.
Đạo diễn Kha đi đầu tiên, nhìn thấy hai người còn ở đây, bèn dừng lại hòa nhã nói chuyện với bọn họ: “Hợp đồng của Thẩm Vũ sẽ nhanh chóng đưa đến tay hai người, còn hợp đồng của Hạ Mộc Phong chắc là sẽ muộn một chút, chờ tin tức đi.”
Thái độ của Hạ Chiêu nghiêm chỉnh gật đầu nói được.
Tạ Thanh từ trong mấy người đi ra, sau khi chào tạm biệt nhóm người đạo diễn Kha thì cùng rời đi với hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.
Dọc đường ba người không nói chuyện, chờ lên xe bảo mẫu của Tạ Thanh, ba người mới nhìn nhau mỉm cười.
Tạ Thanh mở miệng trước tiên: “Anh nói Thẩm Vũ có thể làm được mà, nhưng anh không ngờ kỹ năng diễn xuất của Hạ Mộc Phong (1) cũng tự nhiên như vậy, hai cô cậu quả nhiên là tiền đồ vô lượng.”
(1) Raw gốc tác giả dùng nhầm là Hạ Chiêu nên mình đã sửa lại hợp bối cảnh hơn.
Hạ Chiêu khiêm tốn khoát tay, nói: “Anh cũng biết, chí hưởng của tôi không ở đóng phim, nếu cuối cùng bộ phim này để tôi đóng, tôi cũng diễn xong sẽ rút lui.”
Tạ Thanh có chút giật mình, hoàn toàn không ngờ đến tâm chí anh lại kiên định như vậy, “Nếu như bằng bộ phim này cậu nổi tiếng thì sao? Cũng không tiếp tục nhận phim nữa??”
Ánh mắt Hạ Chiêu đen nhánh, biểu cảm hờ hững, như là cao nhân đã nhìn thấu hồng trần, nói: “Tôi không quan tâm những chuyện này, hơn nữa ở trong nhà có một người lăn lộn trong giới giải trí là được rồi, bận rộn hơn mấy tháng đều không có nhà, cho nên gia đình và con nhỏ cũng cần có người quan tâm.”
Mày kiếm Tạ Thanh hơi nhướng lên, cảm thấy hình như bản thân lại bị đả kích rồi, hai người cùng sinh hoạt chung chẳng phải là bổ sung cho nhau sao, có người làm chủ bên ngoài có người làm chủ bên trong, ai kiếm tiền ai lo cho gia đình cũng không phải rất quan trọng, chỉ cần dùng cả trái tim là được.
Cuộc sống như vậy, Tạ Thanh cũng rất hướng tới, chỉ tiếc là anh không có phúc khí đó.
“Như vậy rất tốt, thật đó.”
Thuận lợi thông qua diễn thử, tâm tình ba người bọn họ đều không tồi, khi chạy đến nơi ăn tối, chia ra gọi điện thoại cho trợ lý hai bên, bảo bọn họ dẫn đứa nhỏ nhà mình qua đây cùng ăn.
Chờ khi bọn họ lái xe đến nhà hàng, hai đứa nhỏ còn chưa đến, ba người bèn tiến vào phòng bao đã đặt trước.
Mức độ nổi tiếng của Tạ Thanh thật sự quá cao, căn bản không dám dừng ở bên ngoài quá lâu, bằng không đừng nói đến ăn cơm, đoán chừng ngay cả đường cũng không đi được.
Bởi vì người còn chưa đến đủ, Tề Nhiễm Nhiễm bảo phục vụ trước tiên mang hai đĩa điểm tâm nhỏ, ba người vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện.
Tạ Thanh bưng chén trà lên uống một ngụm, trà là loại Mao Tiêm thượng hạng, chỉ là cách thức pha trà quá tùy tiện, ảnh hưởng đến hương vị.
Sau khi anh thử hai ngụm, bèn đặt