Hai tiếng gõ cửa “cốc cốc” tựa như gõ trên đầu quả tim Tề Nhiễm Nhiễm, chấn động đến mức toàn thân cô đều tê dại, ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhất thời cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Mở cửa sao? Vậy không phải là ngầm đồng ý hành động leo giường của anh à?
Không mở cửa sao? Nhưng vừa nghĩ đến sự động lòng và vui vẻ khi hai người hôn môi, Tề Nhiễm Nhiễm lại không muốn từ chối anh lắm.
Do dự chừng mấy phút, tiếng “Cốc cốc” lại truyền đến.
Tề Nhiễm Nhiễm cắn răng, đứng lên đi mở cửa.
Cô cảm thấy cho dù muốn từ chối, cũng nên từ chối trước mặt Hạ Chiêu, mà không phải là trốn ở trong phòng làm con rùa rụt cổ.
Đi đến bên cửa, Tề Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, rất có khí thế kéo cửa phòng ra, nói: “Họ Hạ kia, đừng…”
Người đứng ngoài cửa kia cũng không phải là Hạ Chiêu trong dự đoán của cô, mà là trợ lý tiểu Tuyết thân hình nhỏ nhắn.
Tiểu Tuyết: …
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Tiểu Tuyết hiển nhiên bị khí thế nghiêm nghị của cô trấn áp, che miệng, ngẩn tò te.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tề Nhiễm Nhiễm lảo đảo rồi rơi xuống, lời nói nghẹn giữa ngực, không lên nổi cũng không xuống nổi, thiếu chút nữa bị nghẹn đến tức ngực, bình ổn lại mới hỏi tiểu Tuyết, “Muộn như vậy, có chuyện gì sao?”
Tiểu Tuyết buông tay che miệng mình ra, nhỏ giọng nói: “Chị Vũ, ban nãy em quên hỏi, sớm mai mọi người muốn ăn cháo hay là ăn mì?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Gõ cửa muộn như vậy, khiến cô căng thẳng gần chết, kết quả cô gái nhỏ này chỉ là đến hỏi cái vấn đề râu ria này???
“Gì cũng được, em biết làm cái gì, bọn chị ăn cái đó?”
“Vậy em biết nấu mì.” Tiểu Tuyết cười đến thật thà, “Em nấu mì sợi rất ngon đó!”
“Ok, thế ăn mì sợi đi, không cần nấu quá sớm, sáng mai phải đưa Luân Luân đi nhà trẻ, thằng bé ăn ở nhà trẻ, bọn chị đưa thằng bé đi rồi trở về ăn.”
“Được ạ, chị Vũ!” Tiểu Tuyết gật đầu thật mạnh, nụ cười mang theo má lúm đồng tiền, khiến cô ấy nhìn qua vừa đáng yêu lại tràn đầy sức sống.
“Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon”, Tề Nhiễm Nhiễm lại dặn dò một câu.
“Chị ngủ ngon!”
Đóng cửa lại, Tề Nhiễm Nhiễm duỗi người, chậm rãi đi về phía giường lớn, kết quả đi được một nửa, cửa lại truyền đến tiếng gõ “cốc cốc”.
Tề Nhiễm Nhiễm tưởng là tiểu Tuyết lại quên nói gì đó, nặng nề thở dài, lại xoay người đi mở cửa, sau đó bám vào cửa nổi giận hỏi: “Lại quên gì… rồi?”
Ngước mắt lên nhìn, ở cửa đã đổi người khác, người đàn ông thân hình cao lớn, đứng vững vàng ở kia, che đi hơn phân nửa ánh sáng hành lang, anh chắn ánh sáng nên không thấy rõ biểu cảm lắm, chỉ là trong mắt có tia sáng yếu ớt.
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hai cánh tay Hạ Chiêu chống ở khung cửa, cúi đầu mang theo nụ cười, hỏi: “Sao thế, anh mới đến trễ một bước đã không vui, còn cáu kỉnh nữa??”
Có quỷ mới cáu kỉnh ấy!
Tiểu Tuyết chân trước vừa đi, Hạ Chiêu theo sát đến gõ cửa, Tề Nhiễm Nhiễm không tin anh có thể biết chuyện xảy ra ban nãy, cho nên lúc này anh nói như vậy, chỉ là đang đùa giỡn cô mà thôi.
“Con mắt nào của anh thấy em cáu kỉnh?” Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng người nhìn anh.
Hạ Chiêu cúi đầu cười hai tiếng, “Không cáu kỉnh, vậy là đang làm nũng với anh??”
Tề Nhiễm Nhiễm dựa vào cửa, khoanh tay cười hừ nói: “Có phải anh hiểu sai hai chữ làm nũng này không?”
Hạ Chiêu tiến lên một bước, dùng ánh mắt trêu chọc cô, cười nói: “Không hiểu sai, bây giờ em nói cái gì làm cái gì trong mắt anh đều là đang làm nũng hết.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
“Có chuyện thì nói, không có chuyện gì em muốn trở lại ngủ, ngày mai phải dậy sớm.”
“Đừng mà, trò chuyện thêm đi!”
“Trò chuyện con khỉ ấy!”
Hạ Chiêu hiển nhiên không bị lời nói quá thô bỉ của cô dọa, biết lắng nghe nói: “Vậy chúng ta trò chuyện con khỉ.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hạ Chiêu lại tiến lên một bước, đến gần cô thêm một chút, ánh mắt lướt qua cô nhìn vào trong cửa, hạ giọng nói: “Nhóc con ngủ rồi?”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Ngủ lâu rồi, ban ngày ở phim trường chơi một ngày, chắc là mệt mỏi rồi, ban nãy lúc tắm rửa còn mạnh miệng nói không buồn ngủ chút nào, kết quả ôm lên giường, còn chưa sấy khô tóc cho thằng bé, nó đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi.”
Hạ Chiêu cười khẽ thành tiếng, ánh mắt dời đến trên mặt cô, sáng rực mà nhìn cô, nói: “Bóng đèn nhỏ tắt rồi, có phải chúng ta có thể thừa dịp làm chút chuyện khác không?”
Tề Nhiễm Nhiễm tất nhiên hiểu rõ ý của anh, ngoài miệng lại vẫn mạnh miệng nói: “Anh muốn làm chuyện gì? Nếu không vội thì chờ hôm khác?”
Hạ Chiêu bị dáng vẻ giả bộ hồ đồ của cô chọc cười, duỗi cánh tay, kéo cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả ở bên tai cô, khàn giọng nói: “Anh muốn làm chút chuyện vui sướng, rất gấp, không chờ đến hôm khác được.”
“Nếu như em không chịu phối hợp thì sao?” Tề Nhiễm Nhiễm hất cằm nhìn anh.
Hạ Chiêu hít sâu một hơi, đột nhiên đè cô trên vách tường hàng lang ngoài cửa, sau đó vùi mặt vào trong vai cô, giọng nói dịu dàng: “Cục cưng ngoan, em thương anh đi mà, nha?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Thật ra anh mới là thánh làm nũng ấy!
Thấy Tề Nhiễm Nhiễm không đáp lại, anh lại ôm cô lay lay, “Nhiễm Nhiễm…”
Sắc mặt Tề Nhiễm Nhiễm hơi đỏ ửng, may là ánh đèn ngoài hành lang là sắc vàng ấm áp, ít nhiều có thể che giấu sự ngượng ngùng của cô, “Đừng ở chỗ này, ồn đến con thì sao bây giờ?”
Mắt Hạ Chiêu sáng ngời, phản ứng thần tốc xoay người ôm ngang cô lên, sau đó vội vàng đi về hướng phòng của anh, vừa đi vừa nói: “Đến chỗ anh, đảm bảo em lớn tiếng nữa cũng sẽ không đánh thức ai.”
Tề Nhiễm Nhiễm thẹn quá hóa giận, đấm lên cánh tay anh một cái, “Anh mới kêu ấy!”
“Không sao, anh đến kêu.” Hạ Chiêu không có chút khó khăn nhận lấy cú đánh, đàn ông được hời, lúc này bảo anh lên trời hái trăng hái sao anh cũng có thể đồng ý.
Phòng của Hạ Chiêu ở phòng khách cách vách, ngoại trừ quay “Cả nhà tổng động viên” bọn họ bị ép ngủ chung một phòng, bình thường bọn họ đều chia phòng ngủ, dù sao quan hệ hai người còn chưa xác định rõ.
Có điều trạng thái dính như sam của bọn họ trước mắt, quả thực chưa xác định quan hệ hình như đã không phải là việc rất quan trọng.
Tề Nhiễm Nhiễm bị ôm vào phòng, tâm tình còn căng thẳng thấp thỏm hơn ban nãy ở trong phòng mình, cô thích cùng Hạ Chiêu thân mật, nhưng nếu như thật sự làm cái kia thì hình như quá nhanh.
Mặc dù thân thể của bọn họ là vợ chồng, ngay cả con cũng sinh rồi, nhưng linh hồn không phải nha, Tề Nhiễm Nhiễm vốn là người ngay cả yêu đương cũng chưa từng, nếu làm thật, vậy chẳng khác gì phá thân!
Vừa nghĩ như vậy, Tề Nhiễm Nhiễm muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Hạ Chiêu đặt Tề Nhiễm Nhiễm lên giường, nhìn cô cúi đầu, lông mi khẽ run bèn biết cô đang căng thẳng.
Hạ Chiêu lặng lẽ cười, nửa ngồi đến cạnh giường, lôi kéo tay của cô ngẩng đầu nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, em đang sợ sao?”
Bên trong không gian yên tĩnh, giọng anh dịu dàng trầm thấp, bất ngờ mang đến tác dụng trấn an, khiến thần kinh căng thẳng của cô dần dần thả lỏng.
Tề Nhiễm Nhiễm rũ mắt nhìn anh, đôi môi mấp máy, không trả lời.
Mặc dù cô đã lặn lộn trong giới giải trí phong sinh khởi thủy (1), nhưng kinh nghiệm tình cảm lại rất đơn giản, đơn giản đến gần như là một tờ giấy trắng.
(1)