Khi đó chúng tôi ở trong phòng cùng nhau xem phim hình sự, thỉnh thoảng thảo luận một chút về cốt truyện, đầu dây bên kia cô ta khóc tuyệt vọng nói:
"Nam Thành, em nhớ anh.
"
Vừa dứt lời, Cố Nam Thành liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Tôi liếc mắt nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ.
Tuyết hôm nay sẽ đọng lại rồi đúng không?
Một cuộc gọi không quá hai phút.
Cố Nam Thành đi ra ngoài trong chốc lát, lúc trở về sắc mặt lại đầy lo lắng.
Ánh mắt anh ta bất đắc dĩ nhìn tôi.
Tôi nhỏ tiếng hỏi anh ta:
"Xảy ra chuyện gì thế? "
Anh ta thở dài hỏi:
"Tôi lát nữa phải đi, cô có đi với tôi không? "
Tôi hiểu rõ còn hỏi anh ta:
"Vì Ôn Tuyết Nhi sao? ”
Cố Nam Thành nhắm mắt lại nói:
"Cô ấy gặp tai nạn bị thương.
"
Tôi kiên nhẫn hỏi:
"Cho nên, anh sẽ trở về để chăm sóc cô ấy? "
Cố Nam Thành im lặng, nhưng sự rời đi của anh ta đã cho tôi đáp án.
Trước khi anh ta rời đi, tôi nhắc nhở anh ta:
"Chúng ta đã có điều kiện trước đó, anh không được phép gặp cô ta trong thời gian yêu nhau, anh còn nhớ không? "
Anh trầm giọng nói:
"Nhớ, cho nên tôi muốn..."
Muốn hỏi ý kiến tôi sao?
Nhưng tại sao anh ta nghĩ tôi sẽ để anh ta đi?
"Cố Nam Thành, nếu anh muốn rời đi, tôi sẽ chấm dứt trò chơi này.
"
Tôi tắt phim, đứng dậy cười nói:
"Tôi sẽ không ngăn cản anh rời đi, trừ phi anh muốn hủy hợp đồng, Cố Nam Thành, tôi chưa bao giờ là người đồng cảm như anh nghĩ đâu.
”
Đôi mắt Cố Nam Thành lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng xoay người rời đi.
Anh ta rời đi, tôi đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng dưới tầng vẫn là tuyệt tình như vậy.
Tôi thở dài, quay lại giường nằm xuống.
Đến khi chiều tà mẹ Cố Nam Thành gọi tôi ăn cơm, tôi ăn mặc chỉnh tề xuống tầng, kéo vali đứng ở trong đại sảnh phát hiện ra trong sân đều đóng tuyết.
Mẹ Cố Nam Thành thấy tôi như vậy, dịu dàng hỏi:
"Con muốn đi sao? ”
"Vâng, con đi chuyến bay sắp tới, khoảng thời gian này làm phiền bác rồi.
"
“Không có gì, con là con dâu mẹ, khách khí làm gì chứ? "
"Bác gái, con và Nam Thành ly hôn một thời gian rồi.
"
Mẹ Cổ Nam Thành: "...!"
Bà ấy mặt đầy tiếc nuối, tôi cười hỏi:
"Cháu có thể đắp người tuyết không? "
“Được, cần bác giúp cháu không? "
"Không sao, cháu đắp xong sẽ đi ngay.
"
Tôi tìm một nơi tuyết dày nhất bắt đầu làm người tuyết, bởi vì khi còn bé đã từng đắp với bố mẹ, vậy nên bây giờ đắp không quá khó khăn, sau khi đắp thành hình, tôi lấy chiếc khăn màu be trong vali nhẹ nhàng quấn quanh người tuyết.
Tôi xoay người quay lại vốn định kéo vali rời đi, nhưng nhìn thấy ảnh chụp bắt mắt trên tường, là ảnh Cố Nam Thành khi còn bé chơi đàn dương cầm, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản.
Ngây thơ, trong sáng không gì sánh bằng.
Trước đó tôi đã phát hiện ra có nó, trước đó tôi hay chăm chú ngắm bức ảnh này, có một lần bị Cố Nam Thành phát hiện, anh ta còn nghi hoặc hỏi tôi.
"Đang nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy? "
Cuối cùng cũng không kiềm được, tôi lặng lẽ dỡ tấm ảnh kia giấu trong túi áo, vừa đi tới cửa mẹ Cố Nam Thành liền gọi tôi, tôi tưởng rằng bà ấy phát hiện ra chuyện tôi trộm ảnh, làm bộ không nghe thấy nhanh chóng rời đi.
Cho nên không nghe thấy câu nói nói đó của bà ấy:
"Sao con lại có khăn quàng cổ của Lan Chi? ”
....!
Tôi