Tôi luống cuống nhìn qua, đối diện với ánh mắt ôn hoà của người đàn ông kia, nhìn kỹ sâu trong đôi mắt là lạnh lùng vô hạn.
Cố Nam Thành nói không sai, bọn họ đều là người đàn ông lạnh lùng trầm lắng.
Tôi ừm một tiếng nói:
"Ăn tạm chút cơm.
"
Úc Lạc Lạc cười nói:
"Sớm biết vậy thì chúng ta ăn cùng nhau rồi.
"
Tôi mím môi giải thích:
"Chị vừa bận việc ở công ty, không phải cố ý từ chối.
Tôi thật sự cố ý từ chối họ, chỉ là bây giờ phải đối diện hoàn cảnh ngượng ngùng này, thật ra tôi cũng không muốn từ chối, chỉ là không biết nên đối mặt với Cố Lan Chi như thế nào.
Lúc này Úc Lạc Lạc đột nhiên kéo cánh tay tôi, khen:
"Chị Thời Thanh Vãn thật xinh đẹp, trang điểm mắt sao này nhìn giống như một cô bé, chị Thời Thanh Vãn năm nay bao nhiêu tuổi vậy? "
Úc Lạc Lạc khen tôi xinh đẹp, tôi không kiềm được khóe mắt liếc nhìn Cố Lan Chỉ đang yên lặng đứng một bên, mặt anh ta dịu dàng nhìn tôi, chợt nói:
"Lạc Lạc, Thời tiểu thư sinh năm 96.
"
Anh ta ngay cả năm sinh của tôi cũng biết, nghĩ đến đây đáy lòng tôi chợt gợn sóng.
Úc Lạc Lạc kinh ngạc hỏi:
"Năm 96? Vậy không phải là nhỏ hơn em sao? "
Tôi mỉm cười, Úc Lạc bĩu môi hỏi:
"Vậy có phải em không thể gọi chị là chị nữa không? "
Cô ấy có thể gọi tôi là chị, dẫu sao trước đây tôi đã từng là chị dâu của cô ấy.
Suy nghĩ một chút, tôi thành thật nói:
"Có thể, dựa theo vai vế trước kia chị là chị dâu em."
Nghe đến từ chị dâu, sắc mặt Cố Lan Chi không có bất kỳ thay đổi gì.
Tôi che giấu sự mất mát trong lòng nói:
"Chị là vợ cũ của anh trai em, Cố Nam Thành.
"
Úc Lạc Lạc vô cùng bàng hoàng, bàn tay nắm lấy cánh tay tôi bỗng nhiên buông ra.
Tôi mỉm cười nói:
"Chị có việc đi trước, lần sau chị mời em ăn tối.
"
Tôi xoay người ra khỏi nhà hàng ngửa đầu nhìn bông tuyết trên đỉnh đầu trong lòng nổi trận bi thương, khựng lại một lát rồi cất chân bước vào trong đường tuyết, bông tuyết rơi trên người nhưng phút chốc đã bị một chiếc ô lớn màu đen che khuất.
Tôi ngạc nhiên quay lại thấy anh ta hỏi:
"Sao anh lại đi ra theo tôi? "
Giọng nói của anh trầm thấp mang theo chút ấm áp nói:
"Tôi sẽ đưa em về nhà.
"
Tôi nắm chặt tay nói: "Tôi lái xe rồi.
"
Cố Lan Chi kiên trì nói:
"Tôi đưa em đến bãi đỗ xe.
"
Tôi: "...!"
Bãi đậu xe chỉ cách đây 20 mét.
Tôi bất động đứng tại chỗ ánh mắt can đảm nhìn anh ta, anh ta dường như rất thích mặc áo khoác dài đến gối, chiếc túi lam trầm trên người anh ta làm lộ rõ vẻ anh tuấn, ngũ quan sắc sảo giống như Cố Nam Thành, nghĩ đến đây tôi tự giễu cười, bọn họ vốn đã giống nhau.
Thật ra Cố Lan Chi và anh ta vẫn có sự khác biệt, anh ta xem nhẹ phú quý coi thường sự ấm áp của thế gian.
Anh ta là một nhạc sĩ, anh ta thường xuyên đi qua các nước biểu diễn âm nhạc, anh ta là một người rất thuần khiết trong sạch.
Chính là người trong sạch như vậy, từ trong ra ngoài đều lộ ra một nét từng trải trưởng thành và nội tâm.
Tôi quay người, cất bước đi đến bãi đậu xe.
Bên cạnh tuyết rơi, phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn của anh ta, rất nhanh đã đến bãi đậu xe, thấy tôi lái xe, anh ta mỉm cười nói:
"Chín năm trước, em là một cô bé rất bình thường.
"
Tôi nhanh chóng trả lời:
"Đúng, cô bé chỉ thích anh "
Khi bố mẹ tôi vừa qua đời, trong lòng tôi chỉ có anh ta.
Bởi vì anh ta là niềm an ủi duy nhất để tôi sống.
Là tôi tự ý coi anh ta như là chỗ dựa tinh thần trong lòng mình.
Anh ta im lặng, đôi mắt nhìn tôi tuy thờ ơ nhưng lại chứa đựng hàng ngàn thiên