Chạy, chạy đi đâu?
Cửa ra duy nhất đã bị tụi côn đồ chắn kín mít, bọn cô cũng không phải là A Phiêu, biến thân một cái có thể đi xuyên người?
Nhưng Hứa Điển chính là nắm chặt tay cô, cất bước chạy.
Tần suất chạy bộ của nam sinh cùng nữ sinh vốn là không đồng đều, Lâm Tuệ thở gấp hít mạnh, cố gắng nhanh chân hơn cũng chỉ mới đuổi kịp Hứa Điển.
Hai bên cách nhau càng ngày càng gần, trong đầu Lâm Tuệ xẹt qua vài cái ý tưởng.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Phải chạy thẳng ra ngoài sao đó sao?
Mà cô cùng với Hứa Điển cũng không có đắc tội mấy tên du côn này nha! Tại sao lại chạy đến hẻm nhỏ bọn cô mà chặn riêng bọn cô? Hơn nữa bọn du côn này canh đúng giờ mà ngồi xổm ở đây chờ, chứng tỏ là đã biết được bọn cô sẽ gặp mặt ở hẻm nhỏ này.
Ba cái tên du côn này muốn làm gì bọn cô? Đánh người? Hay là muốn... cướp bóc? Ba tên kia cả người đều là cái khí chất xã hội đen, chặn ở đây nghĩ sao cũng không phải là chuyện tốt.
Còn có ba mét.
Hứa Điển đột nhiên buông tay ra, khuỷu tay đánh về phía tên đầu vàng ở giữa. Tên đầu vàng sớm đẫ có chuẩn bị, né qua sát vách, cùng hai tên khác hợp lực nhau muốn khống chế Hứa Điển.
Một tên dùng tay đánh tới, Hứa Điển lui về phía sau.Một tên khác muốn nhào lên, Hứa Điển nhấc chân cho hắn một đá.
Hứa Điển linh hoạt né tránh công kích, đột nhiên nói to:" Lâm Tuệ, chạy!"
Đám du côn bị Hứa Điển đột nhiên làm cho thất thần, nhất thời quên mất còn có Lâm Tuệ tồn tại.
Lâm Tuệ phát huy bản năng cá lọt lưới, một hơi lao ra khỏi hẻm nhỏ, chạy một mạch về phía cổng trường Kim Trung.
" Mẹ nó". Tên đầu vàng thấy thế mắng một tiếng.
" Đại ca, ta đuổi theo". Một tên đầu vàng khác nói.
Tên đầu vàng phun ra một miệng nước miếng, hung hắn quát to:" Đuổi cái đầu mày! Đem thằng quỷ này bắt lấy đánh cho nó lết rồi nói".
Hẻm nhỏ hẹp, dễ thủ khó công.
Sau khi Hứa Điển đem Lâm Tuệ đưa ra ngoài an toàn, liền lập tức lui về sau ngõ nhỏ.
Cách khá xa, mới có thời gian để suy nghĩ kĩ. Đối phương có ba người, còn cậu chỉ có một người. Ba đánh một, gậy gỗ đánh với tay không, phần thắng thật sự không cao.
Thấy cậu trốn vào ngõ nhỏ, tên đầu vàng cũng án binh bất động," Này, mày kêu là Hứa Điển phải không?"
Hứa Điển:"..."
" Đừng hiểu lầm, hôm nay tao tới không phải muốn làm bàn bè cái móc gì với mày". Tên đầu vàng liếm liếm môi, hai tên kế bên cũng hổn hển cười rộ lên." Đại ca tao là muốn xác nhận một chút, miễn cho lại đánh sai người".
Hứa Điển cười nhẹ không trả lời.
" Aida, còn dám cười lạnh" Đầu vàng quơ quơ cây gậy dài," Vậy đừng có trách mấy anh em tao không khách khí".
Một tên khác ồn ào lên:" Đánh cho mày nhập viện nhưng không phụ trách nha!"
Hứa Điển vẫn im lặng như cũ, đứng ở dưới bóng âm thầm quan sát.
Đối thủ là ba người, hai tên đầu vàng dáng người trung bình, tên còn lại dáng người mập mạp. Nói cách khác, bọn họ không có cách tiến vào hẻm nhỏ song song, chỉ có từng tên bước từng bước đến.
Vũ khí là gậy gộc, dài hơn một mét, so với gậy đánh bóng chày nhỏ hơn một vòng. Khuyết điểm nhìn thấy rất rõ ràng, không thể đánh hết sức, cây gậy ở trong hẻm nhỏ chật hẹp này căn bản không thể phát huy được tác dụng, thậm chí có thể còn sẽ bị kẹt vào vách tường làm vướng víu.
" Nhóc con, nêu mày chịu quỳ xuống kêu tao một tiếng ông nội, tao cùng mấy anh em còn có thể suy xét lại mà xuống tay nhẹ một chút". Đầu vàng tiếp tục mở mồm hung ác.
Tên mập mạp cười đến rung rung mấy thớ thịt mỡ," Đại ca, không cần dong dài với nó, tay không còn đòi đánh thắng chúng ta chắc."
Hứa Điển:" Phải không?"
Cậu duỗi tay vào túi quần, móc ra một cây tua vít, còn cực kì nhẹ nhàng tự nhiên xoay xoay mấy vòng vào giữa tay," Ai nói là tao tay không?"
Nếu muốn đổ máu, sắt so với gỗ dùng còn tốt hơn.
" Đại ca..." Mập mạp cùng tên đầu vàng liếc nhìn nhau, có chút do dự.
" Còn thất thần làm gì! Đánh!" Tên đầu vàng đại ca nhấc một chân đá lên cái mông của tên mập mạp, lại đem tên còn lại xách lên phía trước, dùng sức đẩy mạnh vào trong ngõ nhỏ, chính mình thì phụ trách cản trở phía sau.
Hứa Điển xoay xoay tua vít, nhắm mắt lại hít thật sâu.
Sắp bắt đầu rồi.
Tên đầu tiên xông lên là tên mập mạp.
Tên mập mạp chạy rất chậm, động tác cồng kềnh không nhanh nhạy. Tuy rằng cầm gậy gộc trên tay, nhưng thân thể hắn đã chiếm hơn nữa cái hẻm nhỏ, căn bản là không có không gian để quơ lên.
Hứa Điển lui về phía sau, dụ tên mập mạp đi vào sâu bên trong.
Chờ tên mập mạp đến gần, Cậu đột nhiên phi đến đem đỉnh đầu gối đá mạnh vào chỗ quý báu nhất của hắn.
Tên mập mạp đau đến cả khuôn mặt quặn quẹo, che lại của quý, nằm thẳng liệt trên mặt đất, trợn mắt nhe răng mà mắng:" Mày, thằng nhóc mày giở trò hèn hạ! Aassoooo"
Tên mập mạp vừa ngã, tên tiếp theo liền bắt đầu sợ.
Hắn nhìn tên anh em mặt mũi đau khổ nhăn nhúm thân hình cuộn lại như một cục mỡ, lại nhìn đến Hứa Điển. Thiếu niên lớn lên trắng nõn đẹp trai, áo khoác đồng phục to rộng mặc ở trên người, thân mình mảnh khảnh lại không lộ ra một phần yếu đuối.
" Phi, đồ tiểu bạch kiểm". Tên đầu vàng đệ tử mặt tràn đầy ghét bỏ, hắn ghét nhất là cái đồ nam sinh có làn da non mịn như tên này.
Hứa Điển yên lặng đem tua vít trong tay quay quay đầu, đưa tay dời ra phía trước.
Tên này cho rằng cậu muốn tấn công, liền đánh đòn phủ đầu cầm lấy gậy gỗ đánh về phía trước, hắn ta quơ cây gạy cong thành hình nữa vong cung." Loảng xoảng" một tiếng, người không đánh tới được, ngược lại còn bị dính lên vách tường, bật ra sau.
Cơ hội tốt.
Hứa Điển dùng tay trái ngăn cản gậy gỗ quăng lại lần nữa, tay phải thọc một thọc vào bụng tên này. Tiếp theo tên này liền ngã xuống mặt đất, nước mắt đều ứa cả ra.
" Mày mẹ nó còn giỏi lắm!"
Tên đầu vàng đại ca hùng hổ vọt qua tên mập mạp cùng tên đầu vàng còn lại, cây gậy dài mạnh mẽ quăng tới. Gậy gỗ của hắn không biết từ khi nào lộ ra một nữa cái đầu đinh sắt rỉ sét.
Hứa Điển đang lui về sau không để ý, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền ăn một gậy.
Đau________!
Không chỉ có đau, mà còn có cảm giác đầu váng mắt hoa. Hứa Điển cảm giác được bên má phải có một dòng nước ấm đáng chảy ra, mùi máu tươi ngày càng rõ ràng, đổ máu.
Hứa Điển không biết chính mình bị thương ra sao, vừa định giơ tay che lại miệng vết thương, liền ăn tiếp một đạp của tên đầu vàng.
Cậu lảo đảo lùi về sau vài bước, trước tiên muốn dùng tay vịn lại tường lại bắt hụt, khuỷu tay quét ở trên tường một đường dài, cuối cùng đứng không vững té ngã thẳng xuống mặt đất.
Đau, cả người đều thật đau.
" Mày không phải rất mạnh sao?" Tên đầu vàng đã xuống vào đá bên hông cậu," Đứng dậy! Không phải mày muốn đánh nhau sao! Lão tử đây là đang tiếp mày đây!"
Nói xong, lại giơ gậy gỗ lên.
Ngay lúc này, nhắm ngay đỉnh đầu của Hứa Điển.
Trong nháy mắt gậy gỗ rơi xuống, Hứa Điển nhào tới ôm lấy chân trái của hắn, dùng sức đẩy ngã___
" Phanh!"
Tên đầu vàng ngã xuống đầu đập vào vách tường, nằm thẳng trên mặt đất thành hình chữ đại, bất tỉnh. Trong lúc ý thức mơ hồ, tên đầu vàng thấy Hứa Điển chậm rãi đứng dậy, nữa quỳ ở bên tay phải của hắn.
Tua vít