Hứa Điển khăng khăng phải về hẻm nhỏ lấy xe đạp, Lâm Khải Phùng đành mang theo một mình Lâm Tuệ về nhà trước.
Dọc theo đường đi, Lâm Tuệ yên tĩnh đến kì lạ. Lâm Khải Phùng từ kính chiếu hậu của xe đạp điện nhìn thấy con gái đang chu miệng lên, ông bất đắc dĩ cười cười.
Lâm Khải Phùng dịu dàng kêu:" Tuệ Tuệ".
Lâm Tuệ hừ một tiếng, không thèm để ý đến ông,
Lâm Tuệ là người không giấu được cảm xúc, tức giận thì chính là tức giận, chỉ còn kém đem hai chữ tức giận viết thẳng lên trên mặt. Cô tức Hứa Điển muốn một mình gánh vác tất cả, giận Lâm Khải Phùng không phân rõ thị phi trắng đen.
" Ai" Lâm Khải Phùng than nhẹ," Lời Hứa Điển nói rất có đạo lý. Tương lai con còn muốn thi vào Bắc Đại, nếu hiện tại lại bị ghi tội ẩu đả đánh nhau thì chắn chắn sẽ ảnh hưởng đến sau này".
Mắt Lâm Tuệ trợn trắng, trong lòng thì nói: Lời có đạo lý cái rắm.
" Cho nên người vô tội thì phải chịu cái nồi này? Ba, người sẽ không cảm thấy lương tâm bất an hay sao?” Lâm Tuệ chất vất.
Lâm Khải Phùng bị con gái chặn họng, nửa ngày không nói được một lời.
Cho đến khi đến cửa cổng nhà họ Lâm, Lâm Khải Phùng đã suy nghĩ một hồi lâu trên đường về, quyết định thẳng thắng nói cho Lâm Tuệ.
Ông nói lời thấm thía:" Thân là một người cha, cha thừa nhận cha có ích kỉ của mình, cha ích kỉ bởi vì cha hy vọng con gái của cha trên con đường tương lai sau này có thể đi được một cách thuận thuận lợi lợi".
Lâm Tuệ cứng ngắc người.
" Hứa Điển làm như vậy là vì muốn tốt cho con". Lâm Khải Phùng đè lại đầu vai Lâm Tuệ, nhìn thẳng vào đôi mắt con gái," Con không cần phải phụ lại tâm ý của thằng bé".
Tốt cho mình.
Ba chữ này chăc chắn là ba chữ mà những thiếu niên thiếu nữ đang tuổi dậy thì ghét nghe nhất, Lâm Tuệ cũng không ngoại lệ.
Nhưng giờ phút này, cô lại không có gì phản bác được.
Trong lúc cô đang phát ngốc, Hứa Điển đã đạp xe trở về. Sau khi xuống xe, cậu liền đi đến chỗ Lâm tuệ.
Hứa Điển:" Không đi vào?"
Lam Tuệ rầu rỉ nói:" Ai cần cậu lo".
Quả nhiên vẫn còn đang tức giận.
Hứa Điển không nói gì nữa, hai tay đút vào trong túi, bước lên bậc thang chuẩn bị vào nhà.
" Này!" Trước khi cậu kéo cửa ra Lâm Tuệ liền đột nhiên mở miệng," Nếu tớ không muốn thi vào Bắc Đại, cậu cũng sẽ lựa chọn gánh vác một mình sao?"
Bước chân Hứa Điển dừng lại.
Không khí đọng lại ba giây, ba giây sau tiếng nói của cậu như một làn gió nhẹ thổi qua.
Cậu nói:" Không có nếu".
Lâm Tuệ cực kì chán ghét loại câu trả lời này.
Người bình thường mà nói thì chắc chắn sẽ trả lời là sẽ hoặc sẽ không, Nhưng Hứa Điển luôn có thể tìm được đáp án thứ ba, lời nói ba phải làm người ta đoán không ra, thật sự khiến người tức đến không chịu nổi.
Lâm Tuệ quyết định, kể từ hôm nay sẽ không bao giờ dể ý đến cậu nữa.
Con gái không để ý tới, mẹ Trương Vân Thu vẫn trước sau như một mà quan tâm Hứa Điển. Cậu vừa vào cửa bà liền thấy băng gạt dán trên trán cậu, lập tức gấp đến độ không chịu được." Sao lại bị thương thế này? Trên dường đi về bị té ngã?"
Hứa Điển cười cười:" Không có gì ạ"
Thân là bác sĩ, Trương Vân Thu nhạy bén mà nhận thấy được có chút không đúng. Hứa Điển là bà nhìn từ nhỏ đến lớn, từ lúc đi nhà trẻ cho đến bây giờ, chưa từng đem tình trạng này về nhà mà còn trả lời qua loa như vậy.
Trương Vân Thu nắm lại Lâm Tuệ đang tiến vào từ phía sau," Tới tới tới, con nói một chút xem chuyện là như thế nào?"
Lâm Tuệ còn đang chứa một bụng lửa, tức giận trả lời:" Người hỏi con con hỏi ai".
" Ai, đứa nhỏ này..."
Mắt thấy lão bà muốn nổi nóng, Lâm Khải Phùng liền chạy nhanh lên hòa giải," Mấy đứa con trai tính tình nóng nảy khó tránh khỏi sẽ đánh nhau. Em yên tâm, giáo y đã kiểm tra qua rồi, không có vấn đề gì."
Trương Vân Thu sửng sốt," Đánh nhau?"
Ở trong ấn tượng của bà, Hứa Điển vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện biết lí lẻ lại yên tĩnh ít nói, bà chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày thằng bé sẽ xung đột với người ta đến mức đánh nhau.
Nhưng nghĩ lại thì thấy Lâm Khải Phùng nói cũng đúng, mấy đứa con trai đang tuổi dậy thì rất có tính tình, đánh nhau cũng không quá hiếm thấy.
Trương Vân Thu đành phải tiếp nhận hiện thực," Được rồi. Hai đứa mau đi rửa tay, ăn cơm".
Lâm Tuệ cởi giày, không nói hai lời lập tức bước thẳng lên cầu thang đến tầng hai.
" Còn lên lầu làm gì?" Trương Vân Thu hỏi.
Người trên lầu hai liền ném xuống một câu," ăn không vào, ngủ."
Trường Vân Thu nhìn chồng, buồn bực nói:" Con bé cũng đánh nhau với người ta sao?"
Trở lại phòng, Lâm Tuệ tùy ý đem cạp sách ném vào một góc, áo ngoài cũng lười cởi, tê liệt trực tiếp ngã xuống giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, càng nghĩ càng cảm thấy lửa trong người bùng bùng lên.
Vì cái gì?
Dựa vào cái gì?
Nếu phòng Giáo Vụ thật sự ghi tội hứa Điển, thế có khác gì trường hợp một người dân bình thường ở trên đường bị kẻ cướp cầm dao cướp bóc, kết quả quần chúng vây xem lại ngược đời nói:" Vì cái gì mà hắn không cướp của người khác lại đi cướp của ngươi? Chắc chắn là trước đây ngươi đã đắc tội nhà người ta, xứng đáng!"
Logic đâu?
Thiên lý đâu?
Không được, không thể kết thúc như vậy được.
Lâm Tuệ có một loại trực giác mãnh liệt.
Kim Trung có ai đó theo dõi Hứa Điển, muốn dằn mặt cậu một lần. Nhưng rốt cuộc là ai, cô có biết không?
Lâm Tuệ lấy di động ra, gõ QQ cho Dư Bắc Huy.
Lin:" Buổi chiều tớ và Hứa Điển bị lưu manh chặn đường".
Đại Ngư:" Rồi mọi chuyện có sao không?"
Lâm Tuệ đơn giản kể lại toàn bộ chuyện đã trải qua, lại dò hỏi cậu buổi chiều có hẹn Trần Phàm đánh nhau hay không.
Đại Ngư:" Không có, tuyệt đối không có. Tớ cùng các huynh đệ đi ăn BBQ nướng".
Lâm Tuệ trầm tư.
Nếu đi đánh nhau, hai bên chắc chắn sẽ đi tập hợp người. Nếu Dư Bắc Huy không có đánh nhau cùng với Trần Phàm, chứng minh ba cái tên đầu vàng kia rất có thể chính là người của Trần Phàm.
Mặt khác Dư Bắc Huy ở bên đầu bên kia tựa hồ cũng cùng nghĩ tới một chuyện như cô.
Đại Ngư:" Cậu nói bọn họ là ba người?"
Đại Ngư:" Trần Phàm đúng là có quan hệ với ba tên côn đồ xã hội".
Đột nhiên có manh mối, Lâm Tuệ cực kì kích động.
Lin:" Đúng vậy, ba tên".
Lin:" Ba tên tóc vàng, một tên chiều cao hình như bằng cậu, còn một tên thì cao hơn 1m7, còn có một tên mập mạp, vừa cao lại vừa to".
Đại Ngư:" Cậu chắc chắn là không có nhìn lầm?"
Đại Ngư:" Tớ lại nhớ rõ ba tên kia đều là gầy còm, hơn nữa là một tên nhuộm đầu xanh cầm đầu".
Được rồi, manh mối lại bị chặt đứt.
Lâm Tuệ đem gối kéo qua đầu, vùi thật sâu vào bên trong.
Ai, xong đời.
-
Thứ hai trước khi bắt đầu học, tin dữ liền đúng hạn bung ra.
Học Ủy khoa văn lớp hai bước chân nện xuống như ma quỷ mà đi đến cửa sau, ánh mắt dừng lại trên chỗ ngồi thứ hai đếm ngược từ dưới lên." Lâm Tuệ, Bao bao tỷ kêu cậu lên phòng Giáo Vụ".
Trong nháy mắt, cả lớp hơn 60 cặp mắt đều tập trung đến trên người Lâm Tuệ.
Học sinh đối với tin tức cũng phân chia độ mẫn cảm, ba chữ Phòng Giáo Vụ khẳng định là lớn hơn văn phòng, cũng giống như Thượng Đế lớn hơn Bao Bao tỷ.
Nhưng không có ai nghĩ Lâm Tuệ đi vào phòng Giáo Vụ sẽ có chuyện gì xấu phát ra.
Thành tích đứng đầu cả lớp, hạt giống tuyển thủ