" Dì Thu, chào dì"
" Chào con". Trương Vân Thu vẫn tiếp đón như cũ," Mau vào ăn sáng".
Hứa Điển cởi giày ra, kéo cửa đi về phía nhà ăn.
Bửa sáng hôm nay là sữa đậu nành cùng với bánh quẩy, trong phòng bếp chắc là đang nấu món gì đó, có khói trắng lượn lờ phiêu ra bên ngoài . Quả nhiên, một lát sau Trương Vân Thu bưng thêm một dĩa bán bao lên bàn.
Hứa Điển kéo ghế dựa ra ngồi xuống, mắt nhìn chỗ ngồi rỗng tuếch bên cạnh, hỏi:" Lâm Tuệ còn chưa rời giường ạ?"
Nghe vậy, Trương Vân Thu sửng sốt," Tuệ Tuệ cùng ba con bé đi trước, con bé không nói với con sao?"
Hứa Điển lắc đầu, biểu tình bình tĩnh chứng minh không có thực sự ngoài ý muốn.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, dường như Lâm Tuệ đã cố ý tránh cậu.
Thà rằng vòng một vòng lớn, cũng không bằng lòng đi ngang qua trước cửa khoa học tự nhiên lớp hai; Bằng lòng xếp hàng chờ xe buýt, cũng không muốn ngồi sau yên xe của Hứa Điển.
Đúng vậy, cô chắc chắn là đang tức giận.
Từ lúc Hứa Điển nói muốn một mình gánh hết, cô liền tức giận.
" Có thể là con bé đã quên, ngày hôm qua vì thi đua tiếng Anh Tuệ Tuệ vẫn luôn học tập, đến cả tắm rửa cũng quên đi..." Ban đầu là muốn nói câu an ủi, lời đã nói được một nửa, Trương Vân Thu lại đột nhiên thu nhỏ giọng lại.
Chuyện thi đua hiện tại nói ra, chính là đang trát vào tâm Hứa Điển.
Trương Vân Thu vẩy vẩy tay, như muốn đuổi đi vài phần xấu hổ trong không khí," Không có gì, con ăn xong liền trực tiếp đi học, không cần phải để ý đến con bé. Người đã bao lớn rồi, còn cần người khác phải nhọc lòng."
Hứa Điển" Dạ" một tiếng, không nói nữa.
Nhìn thiếu niên yên tĩnh trước mắt, trong lòng Trương Vân Thu vừa cảm kích, vừa xót xa.
Hứa Điển chính là quá hiểu chuyện rồi.
Mẹ mất sớm, cha đi xa, dư lại hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau. Ông Hứa cũng đã cao tuổi, việc cũng làm không được bao nhiêu. Hứa Điển biết sinh hoạt trong nhà túng quẫn, sau khi tan học vẫn thường xuyên giúp đỡ mấy nhà hàng xóm sửa chữa đồ vật, kiếm ít tiền trợ cấp cho vật dụng trong nha.
Thật sự là quá khổ rồi.
Trong lòng nghĩ đến ông Hứa, Trương Vân Thu liền quan tâm hỏi:" Hứa Điển, ông nội con về quê thăm người thân, đến giờ sao còn chưa trở về?"
Nói là thăm người thân, sự thật là vì trong nhà không có tiền duy trì nổi nữa, nên ông mới trở về mượn tiền của mấy đứa con gái.
Người già vốn không nên làm mấy loại chuyện này, nhưng vì cháu nội, ông cũng cam tâm tình nguyện.
" Ngày mai trở lại ạ". Hứa Điển nói.
" Ngày mai..." Trương Vân Thu thì thầm trong miệng, đi vào phòng bếp mang hai hộp bánh nhỏ," Mang theo lên trường, kẻo ở trong trường lại đói bụng".
Nói là nói như thế, nhưng Hứa Điển hiểu ý tứ của Trương Vân Thu.
Ông Hứa cuối tuần về quê thăm người thân, trước mắt còn không biết chuyện Hứa Điển ở trường bị xử phạt. Nhưng đến khi trở về rồi, chắc chắn cũng không giấu được lâu dài, thể nào Hứa Điển cũng sẽ bị phạt theo gia pháp.
_______ Không cho ăn cơm, ở trong sân quỳ cả đêm.
Khi còn nhỏ Hứa Điển nghịch ngợm, tan học không về nhà đúng giờ, đi theo Lâm Tuệ ra bên ngoài chơi.
Chơi đến khi trời tối mới về nhà, xa xa đã nhìn thấy ông Hứa cầm theo cành liễu đứng ở trước cửa, giữa đường liền bị ăn mấy roi, sau đó là cho quỳ.
Ai khuyên ai nói đều không được, nên phạt cứ tiếp tục phạt.
Bụng trống trơn, lại phải quỳ trên phiến đá lạnh lẽo.
Đứa nhỏ nhà nào mà chịu nổi, quỳ không đên một giờ đã rơi vào hôn mê.
Hai khối bánh ngọt nhìn không lớn, nhưng còn có thể cứu mạng khi phạt quỳ.
Hứa Điển đem bánh ngọt cất vào trong cặp, nói:" Cảm ơn dì Thu".
Trương Vân Thu cười cười," Cảm ơn cái gì, chúng ta đều là người một nhà, không cần nói lời khách sáo."
Hứa Điển cũng cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong giây lát liền trở lại bình thường.
-
Đần độn trôi qua hết một ngày, lại đến giờ tan học.
Lâm Tuệ có cảm giác mình chính là một con cá mặn bị treo ở trên ban công hong gió, mất đi linh hồn.
Bạn cùng bàn Diệp Tinh Tinh cũng phát hiện cô không bình thường," Lâm Tuệ, cậu bị làm sao vậy?"
Lâm Tuệ hoảng hôt một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại," Không có chuyện gì".
" Thật sự?" Diệp Tinh Tinh hoài nghi.
" Thật, cậu xem tớ có thể xảy ra chuyện gì được chứ." Lâm Tuệ cười gượng hai tiếng, đem sách giáo khoa nhét vào cặp sách," Tớ về nhà trước, ngày mai gặp".
Người uống say sẽ không nói chính mình say.
Người có chuyện đương nhiên cũng sẽ không nói mình có chuyện.
Diệp Tinh Tinh nhìn theo Lâm Tuệ đang đi ra khỏi phòng, xoay người trao đổi ánh mắt với lão Cẩu.
" Chị Tuệ có phải bị áp lực quá lớn hay không?" Lão Cẩu xoa xao cái cằm, trong đầu chậm rãi rà xét một lần," Lần trước chị Tuệ bị bệnh không thể thuận lợi tham gia thi đua, có thể là sợ..."
" Miệng quạ đen!" Diệp Tinh Tinh trừng cậu," Không cho nói!"
Lão Cẩu nhấc tay đầu hàng," Được được được, tớ không nói. Nhưng trạng thái chị Tuệ thật sự không đúng nha".
" Có thể...." Diệp Tinh Tinh tùy tiện tìm một cái lý do,"Có thể là do trong nhà có chuyện gì đó".
Lão Cẩu suy đoán:" Cha mẹ cải nhau, chuẩn bị ly hôn? Hay là, khi còn nhỏ đã từng bị đính hôn ở trong bụng mẹ, hiện tại đối tượng thật tìm tới cửa bức hôn?"
Diệp Tinh Tinh:"..."
Sức tưởng tượng của ngài cũng thật là tốt.
" Hay là khốn đốn vì tình nha". Lão Cẩu nói.
Mắt Diệp Tinh trợn trắng:" Sao cậu biết được".
Lúc đó, Lâm Tuệ vừa ra khỏi cửa phòng học, gặp được Dư Bắc Huy đang dựa vào trên hành lang chờ.
Nhưng cậu không mang mấy tên anh em theo, chỉ lẻ loi một mình. Cho dù là như vậy, cũng hấp dẫn lực chú ý của không ít nữ sinh xung quanh.
Trước mắt bao người, Dư Bắc Huy đi về phía Lâm Tuệ.
Cậu giơ tay lên đặt trên đầu vai cô, cười đến vô lại," Tuệ Tuệ, chúng ta đi ăn kem khối."
Lâm Tuệ nhìn nhìn áo khoác len của chính mình, lại nhìn nhìn Dư Bắc Huy chỉ mặc một cái áo ngắn tay, hung hắn mắng:" Cậu có bệnh à, loại thời tiết này mà còn mặc đồ ngắn tay, còn đi ăn kem khối!?"
"Hư______" Dư Bắc Huy nhanh tay làm động tác im," Cậu nói lớn tiếng như vậy, muốn đem lão Lưu dẫn đến đây à?"
Lâm Tuệ vội vàng che miệng lại.
Nội quy trường Kim Trung khắc nghiệt, trong đó còn có một cái:
Tan học nghiêm cấm học sinh tụ tập lại ở bên ngoài, uống đồ uống, ăn đồ ăn vặt,... Một khi bắt được, thông báo phê bình.
" Đi thôi, chỉ lúc này thôi" Dư Bắc Huy khuyên nhủ.
Lâm Tuệ tiếp tục quật cường," Không đi"
" Thật sự không đi? Tớ còn chưa dẫn Tiểu Ngư đi lần nào đâu, hôm nay cậu muốn ăn nhiều thì ăn nhiều muốn ăn ít thì ăn ít". Dư Bắc Huy cúi đầu, ở bên tai cô lặng lẽ nói," Sáng nay tớ thấy chủ tiệm dọn ra một sọt dâu tây, cậu thật sự không muốn đi xem thử?"
Lâm Tuệ:"..."
Dâu tây, muốn ăn.
Nhưng cô cũng biết, Dư Bắc Huy chỉ là cảm thấy tâm tình cô không tốt, muốn dỗ cho cô vui vẻ.
" Vậy được rồi." Lâm Tuệ rốt cuộc cũng chịu buông lỏng.
Dư Bắc Huy nhếch môi, cười đến lộ ra tám cái răng trắng," Đi, ăn xong tớ thuận tiện chở cậu trở về".
Hai người vừa mới quẹo xuống cầu thang, Hứa Điển đeo cặp sách ra khỏi phòng học.
Không khéo, trong một chớp mắt, thoáng nhìn thấy bọn họ vừa cười vừa nói đi xuống