Tiết học vào sáng thứ hai đặc biệt gian nan.
Cách lúc tan học còn khoảng năm phút đồng hồ, Phì tỷ click PPT mở bài mới, tiêu đề treo bốn chữ vừa to vừa đậm: Văn hóa phục hưng.
Xem cái bộ dáng này, là đang muốn dạy quá giờ đây mà.
Bên ngoài hành lang đã xuất hiện mấy bóng dáng chạy về phía nhà ăn, khiến khoa văn lớp hai ai cũng ngo ngoe rục rịch.
Lâm Tuệ nghe thấy phía sau có tiếng ghế xê dịch, cô thoáng khuynh ra phía sau, nhỏ giọng hỏi:" Đi trước à?"
" Không đi là không có cơm ăn cậu tin không?" Lão Cẩu duổi cổ về phía trước.
Tin, không tin cũng phải tin. Từ sau khi huấn luyện quân sự cao nhất bắt đầu thẳng đến lết thúc vào thứ sáu, cô đã sớm lĩnh giáo qua bản lĩnh đoạt cơm của đàn học đệ học muội này. Lâm Tuệ thậm chí còn hoài nghi, năm đó bọn họ huấn luyện quân sự có phải cũng bị người khác ghét như vậy hay không.
Chân lão Cẩu đã bước ra được một nửa, lại rụt về lại:" Nếu không tớ đi trước mua cơm cho hai cậu?"
Không nghĩ ra cậu ta còn trượng nghĩa như vậy. Lâm Tuệ từ đáy lòng cảm tạ cậu, nói:" Ngàn vạn đừng. Chờ Phì tỷ nói đến khi được ra, đồ ăn lạnh, canh cũng tụ thành ván rồi."
Diệp Tinh Tinh còn định nói là ý kiến hay, nghe được Lâm Tuệ nói, có đói đi nữa cũng hết muốn ăn.
" Được rồi. Vậy các cậu chờ lát nữa nhắm chuẩn phương hướng mà chạy cho nhanh, có khi may mắn thì bên quầy đồ vặt có thể còn có nước ấm." Nói xong, lão Cẩu nhanh như chớp từ phía sau chạy đi.
Tuần trước đã hưởng qua tư vị của mì gói nước ấm, Diệp Tinh Tinh nghĩ mà có chút sợ. Lần đó sau khi cho hết gói mì xuống bụng, hai người ngồi cùng bàn thay phiên chạy WC, thiếu chút nữa cả người bốc hơi thành khí. Vừa nhớ lại, bụng cô liền cảm thấy đau đau.
Nhưng Lâm Tuệ lại là một bộ dáng không có chút nào xốt ruột, chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói một cách mỹ miều chính là: xem triều.
Cô không vội, nhưng Diệp Tinh Tinh thì gấp. Phì tỷ trên trên bục giảng đang nói đến cao hứng, kéo dài hơn mười lăm phút nữa sợ là còn không đủ.
" Lâm Tuệ, chúng ta làm sao bây giờ?"
" Không sao, chúng ta có ba lựa chọn". Lâm Tuệ vươn ra ba ngón tay với bạn cùng bàn:" Một, đi nhà ăn liếm mâm. Hai, đi quầy quà vặt mua mì gói".
Nghe được hai cái trước, cái đầu nhỏ của Diệp Tinh Tinh quay quay đến mức sắp rơi từ trên cổ xuống dưới.
Lâm Tuệ hơi hơi mỉm cười," Ba, chúng ta trốn ra bên ngoài ăn."
Kim Trung có gần ba phần tư là học sinh nội trú, dư lại một phần là học sinh ngoại trú. Học sinh ngoại trú có thể ra ngoài cổng, đương nhiên chỉ có hiệu lực vào mỗi buổi chiều tan học. Mỗi người mỗi cặp, không đem theo những người khác.
Nếu học sinh nội trú muốn về nhà vào cuối tuần, còn cần phải xin giấy phép mới được cho ra khỏi trường.
Bởi vậy, xác xuất lựa chọn cách thứ ba gần như bằng không.
" Trốn đi ra?" Diệp Tinh Tinh cho rằng chính mình nghe lầm.
" Ngoài trường có một con đường toàn là mỹ thực, nếu không phải Kim Trung canh giữ nghiêm khắc như vậy, chúng ta còn có thể gọi điện đặt cơm hộp. Cậu muốn ăn cái gì? Cháo hay cơm, chọn một cái". Lâm Tuệ nói.
Diệp Tinh Tinh hậm hực nói:" Thật sự có thể đi ra ngoài rồi nói tiếp"
Lâm Tuệ nhướn mày, lộ ra biểu tình cô bé này thế nhưng không tin ta, nói:" Được, chờ xem".
Sau khi dạy quá giờ hơn mười lăm phút, rốt cuộc Phì tỷ cũng tuyên bố tan học.
Như là đâm phải cái kíp nổ, khoa văn lớp hai" Oanh" một cái nổ tung. Lâm Tuệ còn chưa kịp đem điện thoại cất vào trong túi, phòng học đã không còn một bóng người, trừ bỏ Diệp Tinh Tinh đã bị dọa cho ngốc bên cạnh.
Khoa học tự nhiện lớp hai cách vách tan học chậm hơn lớp bên đây ba phút.
Lâm Tuệ vừa ra khỏi cửa phòng học, Hứa Điển cũng cùng lúc đi bộ qua bên đậy. So với các bạn học khác điên cuồng chạy về quầy bán quà vặt, Hứa Điển bước chân tản mạn rề rề thật khiến người ta dễ dàng chú ý.
Diệp Tinh Tinh:" Bây giờ chúng ta làm thế nào?"
Lâm Tuệ chỉ bóng dáng Hứa Điển," Đi theo cậu ta".
Hứa Điển đi một đường không quay đầu lại, đi thẳng về phía cổng trường. Lâm Tuệ lôi kéo Diệp Tinh Tinh,giữ khoảng cách gần mười mét, đi theo phía sau cậu.
Cái gọi là đi theo giống như trong tưởng tượng không giống nhau.
Diệp Tinh Tinh còn tưởng rằng là phải lén lút theo dõi, kết quả chính là thành nghênh ngang mà theo đuôi.
Cổng trường Kim Trung canh giữ rất chặc chẽ, hoàn toàn không thể ra vào tùy ý.
Hứa Điển thuần thục mà đi về phía phòng bảo vệ, cùng bảo vệ trông cửa nói vài câu, cửa tự động mở ra cánh cổng cá nhân.
Ngày thường cửa vừa mở ra, Hứa Điển liền lập tức đi ra ngoài. Nhưng hôm nay có điểm khác thường, cậu thế nhưng đứng im tại chỗ.
Chú bảo vệ cũng cảm thấy kì lạ, hỏi:" Sao, không muốn đi ra?"
" Không phải". Hứa Điển lắc lắc đầu," hai người".
" Hai cô gái nhỏ đi theo phía sau à, chờ hai em ấy?"
" Đúng vậy".
Không tới mười giây, Lâm Tuệ cùng Diệp Tinh Tinh chạy như bay tới.
" Chú, chúng cháu đi ra ngoài ăn bữa cơm, châm chước châm chước ạ".
Lâm Tuệ chắp tay trước ngực, khom lưng về phía chú bảo vệ.
Chú bảo vệ cười," Sao, nhà ăn không có cơm?" Nói xong, ông giơ tay nhìn đồng hồ," Ai nha má ơi, bây giờ thì chắc chắn là không có rồi. Nhưng mà các em muốn ra khỏi cổng trường, đó là phạm quy nha!"
Trong thời gian nói, Hứa Điển cất bước đi ra ngoài. Đi một hơi, không còn bóng dáng.
Chú bảo vệ gãi gãi đầu, cười đến khờ," Người ta có chuyện quan trọng phải làm, sao có thể so sánh."
" Chúng cháu cũng có chuyện đặc biệt quan trọng là phải ăn cơm, cháu sắp chết đói." Lâm Tuệ nói, bụng còn phối hợp mà phát ra thanh âm" Lộc cộc lộc cộc".
" Chú, đừng đùa bạn ấy".
Tiếng nói thanh lãnh vang lên, bóng người vừa mới biến mất đột nhiên thoáng hiện ra trước mắt, dọa Lâm Tuệ nhảy dựng," Cậu không phải đã đi rồi sao?"
Hứa Điển liếc xéo cô," Tớ đi rồi, ai mang cậu ra cổng trường?"
Lâm Tuệ không có lý, yên lặng ngậm miệng lại.
" Đi thôi" Thiếu niên xoay người, sườn mặt hợp lại dưới ánh nắng," Chỉ một lần này, không có lần sau".
-
Bởi vì Kim Trung là trường có sớm, nên không giống các cao trung khác đều ở vùng ngoài thành, mà chiểm một khoảng đất to bự ở bên trong. Hơn nữa lại gần bên khu buôn bán, nên bên ngoài trường cực kì phồn hoa náo nhiệt.
Khu buôn bán đương nhiên không bao giờ thiếu được mỹ thực, từ trên phố đi xuống, tất cả đều là tiệm cơm.
Thời tiết tháng chín cũng không mát mẻ hơn mùa hè bao nhiêu, mắt trời chói lọi treo trên đỉnh đầu, lá của mấy cây thụ nhỏ bên đường bị chiếu đến sáng trong.
Hai nữ sinh ngại nóng, tùy tiện chọn một cửa hàng bán mì lạnh ngồi xuống gọi món.
Không đến hai phút đồng hồ, hai chén mì lạnh được bưng lên bàn. Bà chủ thấy các cô mặc đồng phục kim Trung, cười hỏi:" Hai đứa cũng trèo tường đi ra à?"
Lâm Tuệ tai nhạy, nắm giữ hai từ: Cũng trèo.
Kim Trung vì ngăn chặn khả năng học sinh