Thời gian lại nhanh chóng đến thứ sáu.
Theo lý thuyết bình thường, sau khi tan học vào thứ sáu thì hẳn là thơi cơ vui vẻ để đi chơi cùng bạn bè thân thiết, nhưng hôm nay Lâm Tuệ thân là hậu bối hay gây ầm ĩ nhất ở hẻm Yên Đại, lúc này vẫn còn đang đứng trước mặt Hứa Điển.
Mười phút trước khi tan học, Hứa Điển thu được tin nhắn QQ của Lâm Tuệ.
Lin:" Đợi tí tớ về cùng cậu".
Hứa Điển vẫn đang xoay xoay tay trên mặt bàn, nghiêm túc nhìn thoáng qua thanh thời gian.
Năm 2012, ngày mười bốn tháng chín, thứ sáu, buổi chiều 5 giờ mười bảy phút. Không sai, là thứ sáu.
Thứ sáu mỗi tuần, Lâm Tuệ nếu không phải chạy đi chơi cùng bạn học trong lớp, thì chính là ngồi trên motor của Đại Ngư đi lãng vãng, xác xuất về nhà đúng giờ là cực kì nhỏ.
Mà Hứa Điển, lại cùng lúc tương phản với Lâm Tuệ.
Sau khi tan học liền về nhà, sau khi về nhà thì liền làm bài tập, làm xong việc thì chuyển mắt đến đồng hồ cũ kĩ trong nhà, quy củ đến mức không giống một thiếu niên đang tuổi dậy thì.
Lâm Tuệ nói muốn về nhà đúng giờ, Hứa Điển thật là ngoài ý muốn.
" Cãi nhau với Đại Ngư?" Cậu hỏi.
" Cậu ta cũng bận rộn lắm, cuối tuần này muốn ngả bài với Trần Phàm, đến trước để chuẩn bị." Lâm Tuệ nhẹ nhàng giẫm lên thanh gác chân, an ổn ngồi trên yên sau của xe đạp," Thật không hiểu nổi nam sinh mấy người, một mớ tuổi mà còn chơi trò kéo bày kéo cánh".
Hứa Điển không đáp.
Lâm Tuệ dừng vài giây, sau đó bổ sung thêm một câu," Thiếu chút nữa đã quên, cậu không cùng nam sinh giống nhau".
Hứa Điển:"... Cảm ơn đã khích lệ".
" Không khách khí".
Đem Hứa Điển đi so sánh với các nam sinh khác, đích thực là không giống.
Cái không giống nhất đầu tiên chắc chắn là diện mạo. Không cần nhìn cũng biết, Hứa Điển so với bọn họ đẹp hơn rất nhiều. Tiếp theo chính là tính cách. Nam sinh tuổi dậy thì luôn luôn khí huyết tràn đầy, nhưng Hứa Điển lại rất ít nói. Còn nữa chính là phương diện quan hệ, các nam sinh khác cơ bản đều có một nhóm nhỏ, còn Hứa ĐIển lại trái lại, luôn luôn là một mình một bóng.
Nhưng cố tình nữ sinh lại thích cái khoản này nhất, nữ sinh ở Kim Trung yêu thầm Hứa Điển, số lượng phải tính đến ba vị số trở lên.
Lâm Tuệ cực kì tự hào, cô không có trong số đó.
Thanh mai trúc mã mười mấy năm, Hứa Điển trong mắt cô không tồn tại mắt kính hoàn hảo. Ưu điểm có, khuyết điểm cũng có không ít, mà khuyết điểm chí mạng nhất trong mắt cô chính là: quá im lặng.
Mỗi ngày cùng bạn bè trên dưới cùng học tập, trong toàn bộ quá trình Hứa Điển có thể hoàn toàn không mở miệng. Cho dù Lâm Tuệ có cái miệng bô bô nói không ngừng, cậu cũng có thể duy trì im lặng không nói một câu.
Lâm Tuệ tập mãi thành thói quen, móc di động ra chơi bắn trứng.
Vừa qua khỏi vòng thứ nhất, QQ nổi lên tin nhắn.
Tiểu Ngư:" Chị, ngày mai qua nhà em xem phim nhé".
Lâm Tuệ trả lại cái biểu tình OK.
Tiểu Ngư:" Anh của em kêu chị cũng mang theo anh Tiểu Điển cùng qua".
Lâm Tuệ nhìn về cái hũ nút đang đạp xe, cân nhắc một lát, sau đó nói:" Ngày mai có rảnh không, Đại Ngư kêu cậu qua nhà."
Hứa Điển im lặng.
" Cậu nếu có đi qua, tiện đường chở tớ một đoạn". Lâm Tuệ nói.
Nhà Đại Ngư Tiểu Ngư ở đầu hẻm Yên Đại, còn nhà bọn họ thì ở cuối hẻm Yên Đại. Hẻm Yên Đại nói dài thì cũng không dài lắm, khoảng cách trước sau khoảng chừng mười phút đi bộ.
Trước kia nếu có hẹn, đều là Lâm Tuệ tự chính mình đi.
Còn Hứa Điển cái tên này, ở nhà ôm đồng hồ chờ thời, hai ngày cuối tuần trừ bỏ đến nhà họ Lâm ăn cơm để điểm danh là cho biết là vẫn còn sống, còn lại cơ bản đều không ra khỏi cửa.
Đạp xe thẳng đến khi ngừng ở cửa nhà họ Lâm, Hứa Điển mới nói:" Cuối tuần này ông nội không có ở nhà".
Lâm Tuệ sửng sốt vài giây, không hiểu.
" Ngày mai có rảnh". Hứa Điển lại nói.
" Nói chuyện đừng có luôn quanh co lòng vòng". Lâm Tuệ nhịn không được trách.
Cũng không biết là học từ ai, Hứa Điển thường xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, gọi là biệt nữu. Lâm Tuệ cực chán ghét cậu không thẳng thắng mà nói, cô luôn phải hao tổn trí óc mới hiểu được ý của cậu.
Hai người đang nói chuyện, có chiếc xe máy đang đi vào ngõ nhỏ.
Hẻm Yên Đại có rất ít người xa lạ bước chân đến, đặc biệt là đàn ông trên cánh tay có xăm hình dày đặt.
Lâm Tuệ nhịn hông được nhìn chằm chằm vào cánh tay đầy hình xăm của người đàn ông, nghĩ thầm nhà ai ở bên ngòai trêu chọc phiền phức, hiện tại để cho tên côn đồ đến đòi nợ.
Ai ngờ xe máy thế nhưng chạy thẳng sát đến cửa nhà họ Hứa. Tên xăm cánh tay đó cũng không đi xuống, cứ ngồi ở trên yên xe máy nhìn bọn họ.
" Ngươi..."
Lâm Tuệ vừa định hỏi, đã bị Hứa Điển duỗi tay ngăn lại," Lâm Tuệ, cậu vào nhà trước đi".
" Không được". Lâm Tuệ quyết đoán cự tuyệt. Trong nhận thức của cô, xăm hình trên cánh tay nếu không phải người làm nghệ thuật thì chính là một tên côn đồ, mà người đàn ông trước mặt, thực hiển nhiên chính là loại người phía sau." Cậu từ từ, để tớ gọi điện cho ba tớ".
Hứa Điển kéo lấy cổ tay cô," Không liên quan đến cậu, cậu không cần để ý".
" Nhưng mà..."
" Vào nhà". Hứa Điển lặp lại một lần, sau đó buông tay ra.
Không lay chuyển được cậu, Lâm Tuệ không còn cách nào đành phải yên lặng nghe lời. Đến trước cửa, cô quay đầu lại nhìn liếc qua một cái, chỉ thấy người đàn ông đầy hình xăm vẫn đang ngồi trên yên, phất phất tay chào với cô.
Lâm Tuệ nổi lên một thân da gà.
Nói không sợ là giả, cô luôn luôn rất nhát gan. Nhưng cứ nghĩ đến đối phương là muốn tới gây phiền phức cho Hứa Điển, cơn sợ hãi của cô lập tức tan thành mây khói.
Lâm Tuệ bước trên sân, ngồi bên tường lén nhìn ra bên ngoài.
Hứa Điển đã đi tới trước người ngồi xe máy, biểu tình tự nhiên hỏi:" Ông ta thiếu bao nhiêu".
" Nhiều đấy". Tên xăm cánh tay nhếch miệng cười, phun ra một ngụm khói," Ba mày thiếu tao 500, thiếu anh em tao một ngàn hai, còn có..."
Hứa Điển không muốn nghe, trực tiếp lấy từ trong túi ra hai tờ Mao chủ tịch," Tao chỉ có hai trăm".
Tên xăm cánh tay lập tức đem tiền cướp đi:" Không có việc gì, còn thiếu lại 300 tao có rảnh sẽ quay lại lấy tiếp".
Hứa Điển không lên tiếng.
" Mày đừng có không vui, ông ta là ba mày, cha nợ thì con trả đó là đạo lý thường tình". Tên xăm cánh tay nói.
Rình coi đến bây giờ, Lâm Tuệ xem như hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Nguyên nhân gây ra thì ngược dòng về năm 2001. Một năm đó, mẹ Hứa Điển bệnh nặng qua đời, sau đó ba Hứa Điển là Hứa Thế Xương tính tình biến đổi, đã vứt bỏ gia đình thì thôi, còn suốt ngày trầm mê trong bài bạc, đi thiếu một đống nợ. Hứa Thế Xương lại trốn biệt tăm biệt tích, mấy chủ nợ không còn các, đành phải đòi tiền hai ông cháu nhà họ Hứa.
Cái gọi là cha thiếu nợ thì con trả, đúng là như thế.
Lâm Tuệ không biết Hứa Điển đã trả cho Hứa Thế Xương bao nhiêu là nợ, chỉ biết ngày ngày trôi qua hai ông cháu nhà họ Hứa càng thêm túng quẫn.
Tên