Phù Ly từng vô số lần nghĩ đến việc lấy lại nửa khối ngọc của Khương Gia về, muốn chống lại tất cả xiềng xích mà trưởng bối đặt lên người hắn, bao gồm cả hôn ước ấy.
Nhưng lúc này đây, khi Khương Nhan dâng tận tay nửa khối ngọc khuyết mà hắn mong ước đã lâu, hắn bất ngờ phát hiện ra bản thân không vui vẻ như trong tưởng tượng. Hắn từng cho rằng khối ngọc này chứa đựng toàn bộ tâm kế của Khương gia, mà nay xem ra, vật này dường như cũng không quan trọng như thế...
Nàng rốt cuộc muốn gì?
Cảm xúc dâng trào trong lòng, hóa thành một mảng hỗn độn.
Khương Nhan vẫn cầm khối ngọc ấy. Xung quanh ngựa xe như nước, Phù Ly dường như không hề nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào khối ngọc xanh nhạt nằm trên lòng bàn tay mềm mại, tinh tế, không biết vì sao, hắn cư nhiên cảm thấy khối ngọc dán trên lồng ngực mình hình như có cảm ứng, nóng đến hoảng loạn.
Hắn vươn tay ra, lúc ngón tay chạm vào ngọc hoàn khẽ dừng lại, dường như đang do dự. Hồi lâu sau, hắn mím môi, thu tay về, xoay người rời đi.
Lần này, đến lượt Khương Nhan ngỡ ngàng.
“Ôi, ngươi không phải vẫn luôn canh cánh trong lòng với khối ngọc khuyết này sao? Nay ta vật hoàn cố chủ, ngươi sao lại không cần chứ?” Khương Nhan khó hiểu, đuổi theo hỏi, “Thật sự không lấy về sao?”
Phù Ly bước nhanh hơn, dường như hàm dưỡng quý tộc đã hòa vào xương tủy mười mấy năm nay lúc này liền dần dần sụp đổ, chỉ có giọng nói vẫn xem như bình ổn, nhíu mày nói: “Tổ phụ cho ngươi, chính là của ngươi.”
“Ban đầu là ai đã dùng tám trăm hai lượng để mua ngọc của ta chứ? Nay dâng đến tận tay, Phù đại công tử ngược lại coi thường nói.” Ngoài miệng tuy không nhịn được mà trêu Phù Ly, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút cổ quái không đúng lắm. Nghĩ ngợi chút, nàng cầm ngọc hỏi, “Tại sao?”
Phù Ly không nhẫn nại: “Ngươi nói tại sao?”
“Ta không biết tại sao.”
“Ngươi không thể không biết tại sao.”
“Tại sao ta phải biết chứ?”
“...”
Hai người cãi đến cãi lui, đều sắp làm chính mình mơ hồ cả rồi, đành cùng lúc im bặt, suy nghĩ thật kĩ.
Phù Ly tiến lên hai bước, đột nhiên quay đầu hỏi nàng: “Nay ngươi trả ngọc cho ta, có phải là vì thái tử không?”
Đề tài nhảy vọt quá nhanh, Khương Nhan có chút khó hiểu: “Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến hắn chứ?”
Là Phù Ly đoán thế. Dù sao đi nữa, Khương Nhan nói không sai, trèo cao bám vào thái tử càng hữu dụng hơn Phù gia, lọt vào mắt xanh của thái tử đương nhiên không cần thực hiện hôn ước với Phù gia... Chỉ là lời này hắn không muốn nói ra, vì như thế sẽ chứng tỏ mình là người nhỏ mọn ghen tuông.
Nhưng mà, hắn có điểm nào không sánh bằng bù nhìn* Chu Văn Lễ kia chứ?
(* Nguyên văn 草包 [túi rơm]: Dùng để chỉ những người yếu đuối, không có năng lực, là cách mắng người một cách uyển chuyển)
Có chút buồn bực không tên.
Phù Ly thành thục trước tuổi, tâm tư giấu rất sâu, như lúc này đây, ghen tuông đã dâng đến tràn giang đại hải nhưng trên mặt lại không lộ ra chút manh mối nào cả. Vẫn là dáng vẻ của quý công tử thanh thanh lạnh lạnh, chỉ là đôi mắt càng trầm hơn, tựa như một đầm nước sâu.
Bên đường có một tiệm bánh lâu đời, đi ngang qua liền ngửi thấy mùi sữa thơm phức, tiệm bánh bán bánh su kem, lập tức khơi gợi lên vô số sâu đói trong dạ dày Khương Nhan, chuyện tranh luận về ngọc hoàn khi nãy, nàng liền quên sạch sành sanh.
Nói đến bánh su kem này, nó được xem là thức ăn tuyệt vời nhất trong các loại bánh của Kinh Sư, cách chế biến phức tạp, ăn vào liền tan ra, một hộp nho nhỏ chỉ có bốn cái, cũng cần hai lượng bạc. Khương Nhan cũng nhìn chăm chú hồi lâu, bàn tính trong lòng đang tính nếu bán một cây quạt cho Ngụy Kinh Hồng, có thể mua nổi mấy hộp bánh su.
Nàng tính đi tính lại, vừa quay đầu nhìn, đã không thấy bóng dáng của Phù Ly đâu.
Hừm? Giận nên đi rồi ư?
Đi thì đi vậy. Khương Nhan hậm hực cắn một ngụm hồ lô đường, lập tức bị vị chua làm rùng mình.
Lại đứng hồi lâu, nhấc chân muốn rời đi, lại nghe thấy giọng của Phù Ly từ sau lưng truyền đến: “Này!”
Ủa, người này sao lại xuất hiện từ đằng sau nhỉ? Khương Nhan quay đầu hỏi: “Ngươi sao xuất thần nhập quỷ...”
Câu này còn chưa nói xong, một cánh tay vươn ra trước mặt nàng: Vẫn là tay áo võ bào đỏ nâu, bao cổ tay đen tuyền, xương cổ tay lộ ra, cân xứng hữu lực, đem một hộp bánh in hoa ném vào trong lòng nàng.
Khương Nhan luống cuống tay chân nhận lấy hộp giấy, vô thức dùng mũi ngửi ngửi, đôi mắt chợt sáng lên: Mùi sữa thơm nồng quá đi, là bánh su kem vừa mới ra lò!
“Đây là món ngọt, không chua.” Phù Ly trước mặt thu tay về, khoanh tay đứng thẳng, xoay đầu đi, giọng cứng ngắc nói, “Đây là thù lao ngươi đến Trình gia an ủi.”
Khương Nhan ôm hộp điểm tâm ấy, trong lòng nổi lên cảm xúc không tên, như sương tựa khói, vương vấn không tan.
Phù Ly rõ ràng là một phen ý tốt, nhưng lại cố tình kiêu căng, nói lời khó nghe, hệt như giọng điệu đòi nợ vậy, khiến cho Khương Nhan không biết phải nói gì mới phải. Nàng cầm hồ lô đường đã ăn được một nửa, im lặng hồi lâu, lại ngửi hương sữa của bánh su, ánh mắt nheo lại như vầng trăng khuyết nói: “《Lễ ký》viết rằng, liêm giả bất thụ ta lai chi thực**.”
(** Người liêm khiết dẫu đói mấy cũng không ăn miếng nhục)
Phù Ly đương nhiên nghe ra ý bóng gió trong lời nàng, là đang uyển chuyển chê thái độ của mình không tốt. Sắc mặt hắn lập tức lạnh đi, giơ tay lấy đi hộp bánh nàng đang ôm: “Thế trả lại cho ta.”
“Không.” Khương Nhan gian xảo cười, xoay người tránh đi, nhanh nhảu nói: “《Hán thư》viết, dân dĩ thực vi thiên***. Đa tạ Phù đại công tử!”
(*** Dân lấy việc ăn xem như trời, vô cùng quan trọng)
Trái phải đều là nàng có lý, thái độ xoay chuyển nhanh đến khiến người khác nghẹn họng.
Ngón tay Phù Ly chỉ kịp chạm vài dây buộc tóc màu trắng của nàng, liền thu tay về, cùng nàng bước đi theo đúng khoảng cách ba bước. Hai người đối mặt, ánh mắt chạm nhau, sau đó cả hai không nhịn được nữa, không hẹn cùng lúc phì cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên Khương Nhan nhìn thấy Phù Ly cười sau năm tháng quen biết.
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua tầng mây chiếu xuống, phủ lên màu xanh của mái ngói, giọt nước đọng bên hiên tí tách rơi xuống, chạm vào vũng nước đọng trên trước bậc thềm tựa như hạt châu rơi. Trẻ nhỏ để tóc quả đào cầm chong chóng chạy đến, thầy bói toán gõ trống đi về trước, đôi vợ chồng trẻ âu yếm thì thầm lướt qua bên cạnh, thời gian như ngừng lại, Phù Ly đứng trước mặt, khẽ nghiêng mặt rũ mắt, đưa tay che mũi, mi mắt cong cong, đôi môi nhạt màu nhếch lên, lộ ra một đường cong kinh diễm.
Khương Nhan cảm thấy, dùng từ ‘kinh diễm’ để hình dung Phù Ly lúc này, tuyệt đối không cảm thấy có chút không phù hợp nào cả. Có lẽ là do hắn lạnh băng quen rồi, đột nhiên tan chảy, liền hệt như gió xuân thổi tuyết trắng bay lả tả, vô cùng ôn hòa.
Chỉ là nụ cười này quá mức ngắn ngủi, Khương Nhan còn chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức, liền tựa như phù dung sáng nở tối tàn, thoáng cái lướt qua. Chỉ trong nháy mắt, Phù Ly buông tay xuống, lại không phục dáng vẻ thanh lạnh, đoan chính của thường ngày, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, tư nghiệp hẳn chờ đã lâu rồi.”
Sau đó, lại là một tháng khổ học, từ ngày hè oi bức đến khi