Lúc mặt trời lặn, Nguyễn Ngọc từ Hội Soạn đường dùng bữa quay về, liền nhìn thấy trên bàn đầu giường trong phòng ngủ của mình đặt một tờ giấy, vừa nhìn lướt qua, liền nhìn thấy nét chữ quen thuộc, viết: [Giờ tuất ba khắc, mở tiệc chia tay trong Yên Vũ lâu trên phố Thượng Nguyên, mong đến.]
Lạc khoản ghi hai chữ ‘Khương Nhan’.
“Ủa? A Nhan không phải nói hôm nay phải đi gặp Phù đại công tử, ngày mai mới làm tiệc chia tay cho ta ư, sao giờ lại đổi thành đêm nay rồi?” Nguyễn Ngọc đem tờ giấy đặt dưới ngọn đèn cẩn thận đọc kĩ, quả thật là nét chữ của Khương Nhan. Nghĩ ngợi chút, nàng đẩy cửa ra hỏi ma ma trực đêm, “Ma ma, vừa rồi Khương Nhan có quay về không?”
Ma ma kia nghĩ ngợi liền đáp: “Vừa rồi ta đi ăn cơm rồi, chưa từng gặp qua, sao thế?”
“Ồ không sao, đa tạ ma ma.” Khóe môi Nguyễn Ngọc mang theo ý cười, đem tờ giấy nhìn đi nhìn lại, thầm nghĩ: A Nhan trước giờ tinh nghịch, nói không chừng là lại tạo bất ngờ gì đó cho mình!
Nghĩ như thế, nàng về phòng thay quần áo, buộc tóc lên, mở cửa nói, “Ma ma, ta ra ngoài một chuyến.”
Ma ma trực đêm đuổi theo hỏi: “Trời sắp tối rồi, cô nương muốn đi đâu thế?”
“Không sao, A Nhan đang ở trên phố Thượng Nguyên chờ ta đấy!” Nguyễn Ngọc đem tờ giấy bỏ vào trong tay áo, liền đến chỗ giám thừa xin lệnh bài ra ngoài.
……
Trên hồ Mạc Sầu, bên bờ sông Tần Hoài, một chiếc thuyền nhỏ lướt qua gợn sóng, người chèo thuyền đứng ở đuôi thuyền lái chèo, bọt nước tung lên phá vỡ mặt hồ như tấm gương phản chiếu sao trời sáng rực trên nền trời, tạo thành từng vòng sóng gợn.
Trên đầu thuyền đặt rất nhiều đài sen mới nở, hương lá sen tươi thoang thoảng truyền đến. Khương Nhan bóc vài hạt sen trắng nõn ú nu, lấy đi tim sen liền bỏ vào trong miệng, vị thơm lưu mãi trong khoang miệng, bất giác vui vẻ cong mắt nói: “Đáng tiếc đến đây hơi trễ, ban đêm thuyền không thể đi vào trong hồ sen hái sen được.”
Phù Ly đem bội đao trong tay đặt sang bên cạnh, ngồi xếp bằng nói: “Nếu nàng muốn đi, ngày mai chúng ta lại hẹn nhau.”
Khương Nhan cười, xua tay: “Ngày mai không được. Mai A Ngọc phải về Duyện Châu rồi, ta phải đi tiễn nàng ấy.”
Tay Phù Ly cầm đài sen thoáng khựng lại, khẽ ‘ừ’ một tiếng, rũ mắt nghiêm túc giúp nàng bóc hạt sen, đem hạt sen trắng nõn béo ú đưa đến trước mặt nàng.
Tiểu Phù đại nhân mười ngón tay không chạm nước dương xuân* không biết hạt sen cần phải bóc tim sen mới ăn ngon, Khương Nhan cũng không làm hắn mất hứng, chỉ nhận lấy vài hạt trắng ú, tự mình rút đi tim sen, sau đó lại nghĩ ra gì đó, phủi tay từ trong tay áo lấy ra một cái kết cát tường đỏ tươi, đưa cho Phù Ly nói: “Này, Trình Ôn nhờ ta đưa cho chàng.”
(* Nguyên văn: 十指不沾阳春水 [Thập chỉ không chạm nước dương xuân] ý chỉ chưa bao giờ làm chuyện nặng nhọc, không từng làm qua công việc chân tay)
Phù Ly hơi kinh ngạc, hỏi: “Hắn đột nhiên tặng cái này có ý gì thế?”
“Không biết nữa, ai trong học quán đều được tặng, đến Tiết vãn Tình cũng có một phần.” Khương Nhan đoán mò nói, “Có lẽ là cảm kích chúng ta từng giúp hắn, cũng có thể là vì bạn học sắp mỗi người một ngả nên muốn tặng vật này để lưu niệm.”
Phù Ly gật đầu, đưa tay nhận lấy kết cát tượng, tùy ý nhét vào trong vạt áo, bao cổ tay mới tinh dưới ánh trăng phát ra ánh sáng thanh lạnh. Đáy lòng Khương Nhan khẽ động, hỏi: “Phù Ly, quà ta tặng chàng, chàng có thích không?”
Phù Ly thoáng dừng lại, mở rộng đôi tay, nhìn bao cổ tay mới tinh, cong môi, thấp giọng ‘ừ’ một tiếng.
“Thế, chàng có thích ta không?” Chưa chờ Phù Ly trả lời, Khương Nhan liền sờ cằm nói, “Cẩn thận nghĩ lại, chàng hình như trước giờ chưa từng nói thích ta nhỉ! Lời ghét ta lại nói một đống rồi.”
Sắc trăng như lụa, sóng nước phản chiếu trong mắt Phù Ly, tạo ra gợn sóng thâm thúy. Hắn vô thức dùng mu bàn tay che lấy chóp mũi, quay đầu nhìn bóng trăng trên mặt hồ, cứng ngắc nói: “Mặt trăng rời núi rồi.”
Cách chuyển đề tài này thật là quá vụng về rồi. Khương Nhan nhích gần hơn, nắm lấy cổ tay hắn nói: “Đừng nói những sang những chuyện khác, ta không mắc bẫy đâu.”
Lòng bàn tay trên bao cổ tay da bò lành lạnh, thấy Phù Ly quay đầu không nói, Khương Nhan cố ý thở dài nói: “Nói lời dễ nghe lại khó như thế ư? Chàng không biết đâu, vì gần đây ta thường nghĩ đến chàng, bài tập lần này chỉ được ‘nhị ất’, bị Sầm tư nghiệp mắng hồi lâu đấy...”
Phù Ly cuối cùng vẫn đưa mắt về nhìn nàng, giọng thấp hơn vài phần, “Tư nghiệp trách mắng nắng ư?”
“Còn không phải sao, nghe nói ta không định tham gia thi hương, ông ấy liền nổi trận lôi đình.” Khương Nhan vốn không cảm thấy gì, nhưng thấy ánh mắt Phù Ly lẳng lặng nhìn mình, trong lòng ít nhiều dâng trào vài phần uất ức, nghịch một nửa hạt sen mình bóc ra thấp giọng nói, “Ban đầu, lúc vừa vào Quốc Tử Giám, Sầm tư nghiệp là người phản đối nữ sinh vào học nhất, đặc biệt là không thèm nhìn đến ta, mà nay ta thật sự rời đi rồi, ông ấy lại nổi giận, tính tình thật kì lạ... Chẳng qua, ta có phải thật sự khiến ông ấy thất vọng rồi không?”
Khương Nhan rất hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt như bây giờ, đôi mắt mang theo ý cười nhìn hắn, Phù Ly càng bị mê hoặc hơn, không cách nào trốn tránh được nữa. Hắn liền dùng sức nắm ngược tay nàng, chắc nịch nói: “Trước giờ nàng chưa từng khiến ai thất vọng.”
Nghe được câu nói ‘Trước giờ nàng chưa từng khiến ai thất vọng’, cõi lòng Khương Nhan liền cảm thấy ấm áp, tựa như mặt trời xua tan mây mù. Nàng phì cười, nhướng mày hỏi: “Chàng tin ta như thế sao?”
Dưới màn đêm, Phù Ly trịnh trọng gật đầu.
“Thật ra nghe nhiều những điều cha trải qua, ta liền khá không thích sự gò bó và dối trá trong quan trường, chưa từng nghĩ đến sẽ sống trong cuộc sống ngươi lừa ta gạt ấy, đương nhiên, cũng có chút đỉnh là vì chàng, chỉ là một chút đỉnh thôi.” Nói đến đây, nàng đưa ra ngón cái và ngón trỏ để miêu tả ‘chút đỉnh’ kia, lại thở dài nói “Lời tuy nói nhưng thế nhưng rốt cuộc cũng không thể bình tâm lại. Ôi, Tiểu Phù đại nhân, chàng không thể an ủi, an ủi...”
Lời còn chưa nói xong, tay Phù Ly dùng sức, kéo nàng vào lòng.
Ánh trăng dịu dàng, cánh chim mỏi mệt thấp cánh bay về tổ, sóng nước nghìn dặm mênh mông. Giây phút đưa mắt nhìn nhau, hắn rốt cuộc cúi đầu tiến lại gần, khẽ mơn trớn môi nàng.
Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt trên môi truyền đến, Khương Nhan hơi mở to mắt, nhìn vành tai bên tóc của Phù Ly chợt đỏ ửng, cùng với nửa vầng trăng chậm rãi dâng lên trước dãy núi.
Gió nhẹ thổi đến, thân thuyền hơi lắc lư, thuyền phu ở đuôi thuyền chèo nhanh hơn, dùng giọng mềm mại của Giang Nam kéo dài giọng hát: “Gió nổi rồi——”
Trong lúc thuyền lắc lư, Phù Ly không hề buông tay, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, mang bao cổ tay lạnh lẽo dọc lên sống lưng Khương Nhan, dịu dàng giữa lấy sau gáy nàng, cánh môi nhạt màu hé mở, dưới ánh trăng hôn sâu.
Tiếng nước bên tai không rõ là từ thuyền chèo hay là từ môi lưỡi giao thoa, trong đầu Khương Nhan trở thành một mảnh hỗn loạn, dường như bị ép đến thở không nổi, cả người tê dài, chỉ đành theo bản năng gác tay lên vai Phù Ly, hai cơ thể dán chặt vào nhau, đáp trả lại sự nhiệt tình không tiếng động của hắn.
Nụ hôn này không giống như chuồn chuồn đạp nước lần trước, mà là một nụ hôn sâu dài triền miên, mãnh liệt như một ngọn đuốc đang cháy bừng bừng. Tim Khương Nhan cũng tựa như chiếc thuyền nhỏ, thuận theo con sóng mà chìm nổi, cảm giác vô cùng xa lạ, nhưng nàng lại không hề chán ghét...
Không biết đã qua bao lâu, gió ngừng thổi nước ngừng chảy, hai đôi môi