Hương trà lan tỏa trong căn phòng ấm áp, ngoài ô cửa có thể nghe tiếng tiếng rào rạt nho nhỏ của tuyết rơi. Phù Ly chờ hồi lâu cũng không thấy Khương Nhan nói tiếp, không nhịn được hỏi: “Chuyện này, nàng thấy thế nào?”
Ánh sáng trong suốt của ngày tuyết xuyên qua khung giấy mỏng manh của ô cửa, phủ lên gương mặt nghiêng như ngọc lạnh của Khương Nhan phát ra ánh sáng dịu dàng, dần dần phủ khắp gương mặt nàng, càng tăng thêm vẻ thanh tuyệt thoát tục. Nàng ủ ấm các đầu ngón tay, nhấp một ngụm trà cho ấm người, lại cầm cuốn sách tiếp tục đọc nghiền ngẫm, tay chống lên bàn trà cười nói: “Thứ nhất, ta không biết dung mạo của Nghiêm gia muội muội trông thế nào, thứ hai không biết tính cách của nàng ấy, làm sao có thể thấy thế nào đây?”
Phù Ly không hài lòng với câu trả lời này, nói: “Ta không phải là muốn hỏi cách nhìn của nàng với nàng ta.”
Cánh môi đỏ nhạt của Khương Nhan khẽ cong lên, không để ý nói: “Chàng tuổi trẻ đã nổi danh, văn võ song toàn, có một hai nhà nhìn trúng cũng là chuyện bình thường...”
“Khương Nhan!” Phù Ly đưa tay, dùng bội đao đè cuốn sách trên tay nàng xuống, cố gắng di chuyển tầm mắt của nàng từ cuốn sách kéo về người mình, "Nàng không sợ cô nương khác sẽ lừa ta đi mất sao?”
“Có gì sợ chứ, ta tin chàng mà! Lúc Ngụy Kinh Hồng nói cho ta biết tin này, ta thật sự có chút ngỡ ngàng nhưng vẫn không đến bước đến tìm chàng hỏi tội. Trước đây chàng là Phù đại công tử nổi bật trong mắt mọi người, lúc ấy có bao nhiêu cô nương ngưỡng mộ chàng, chàng đều chưa từng động lòng, không lý nào nay đã có người trong lòng vẫn còn một chân đạp hai thuyền, đó không phải là chuyện chàng sẽ làm đâu.”
Khương Nhan nghĩ ngợi một lúc, tiếp tục nói, “Hơn nữa, nếu trong lòng chàng có ta, dù là thiên tiên cũng không lừa chàng đi mất được; nếu trong lòng chàng không có ta, ta cũng không cần giữ chàng lại làm gì...Nếu đã như thế, chẳng bằng tùy duyên sao.”
“Đây là lý lẽ gì chứ?” Phù Ly không vui hỏi, “Nàng không ghen sao?”
“Ta lại không phải là chàng, ngày ngày ôm lấy vò giấm mà sống!” Khương Nhan thấp giọng cười, ngồi quỳ vươn eo, “Có thời gian lấy lòng chàng, chẳng bằng đọc sách còn hơn!”
Câu nói này rõ ràng là đang trêu theo câu ‘Có thời gian lấy lòng nữ nhân, chẳng bằng luyện kiếm còn hơn!’ của Phù Ly lúc còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Sắc mặt Phù Ly thoáng trầm xuống, nhưng lại chẳng làm gì được nàng, chỉ đành thấp giọng hỏi: “Nếu không phải vì ghen, hôm nay nàng hẹn ta đến đây làm gì?”
“Chàng đi đường vòng nhờ Ngụy Kinh Hồng đến khích ta, không phải vì muốn gặp ta sao?” Khương Nhan hỏi “Gần đây chàng thế nào rồi, thường ngày một hai tháng không gặp cũng không thấy chàng sốt ruột thế này.”
“...” Phù Ly đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang ‘đi đường vòng’, chỉ trầm ngâm nói, “Ngày hai mươi tám tháng chín, ta gửi thiệp vào Quốc Tử Giám, ở Thượng Thiện trai chờ nàng rất lâu.”
Khương Nhan ngẩn người, vô thức hỏi: “Có chuyện này sao?”
Sau đó mới nhớ ra, hôm ấy Phùng tế tửu vì giảng bài cho hai mươi ba người trúng cử trong giám, còn thu thập cả một xe chứa tập đề thi hội của những năm trước đến, lệnh cho các học trò trúng cử nội trong bảy ngày phải viết xong sách luận, Khương Nhan bận giải đề đối đáp, lúc giám thừa gác cổng đến đưa thiệp mời liền đặt trên bàn, chưa từng gỡ ra xem.
Nàng chỉ xem nó như những bức thiệp làm quen của những sĩ tử, quý nữ gửi đến cho nàng, lại không ngờ rằng trong đó có cả Phù Ly...Chờ chút, ngày hai mươi tám tháng chín?
Dường như nghĩ ra gì đó, Khương Nhan lập tức đưa mắt nhìn hắn nói: “Hôm ấy là...”
“Sinh thần.” Phù Ly nhàn nhạt nói, “Ta chỉ là muốn gặp nàng.”
Lời Phù Ly rốt cuộc đã chứng minh triệt để suy đoán của nàng. Nàng mở to mắt, vẻ thoải mái thanh nhàn trên mặt thoáng cái trở nên trống rỗng, thay vào đó là sự quẫn bách cùng hoảng loạn, thật chậm ‘a’ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ta cư nhiên...quên mất.”
Nói xong, nàng lập tức cầm sách che mặt, chỉ lộ ra đôi tai ửng đỏ, giọng lí nhí, ảo não lặp lại lần nữa: “Ta cư nhiên quên mất!”
Sinh nhật hằng năm của nàng, Phù Ly còn tặng hoa mai, lại nghìn dặm xa xôi đi đến Duyện Châu tặng trâm cài cho nàng, mà nay sinh nhật mười chín tuổi của Phù ly, nàng cư nhiên vùi trong biển sách, hoàn toàn quên mất!
Quên sạch sành sanh!
Thấy Khương Nhan thật sự ảo não tự trách, trong lòng Phù Ly liền mềm nhũn, mắt cũng ôn hòa hơn nhiều, đưa tay kéo bàn tay ôm mặt của nàng xuống, trưng ra dáng vẻ khoan dung nói: “Nếu nàng đã đến đây, ta sẽ tha thứ cho nàng rồi, dù sao thứ quan trọng cũng chẳng phải là sinh thần, chỉ là muốn gặp nàng mà thôi.”
Hắn nói như thế, nàng càng không thể cho qua được, buông tay lộ ra gương mặt đỏ bừng, quả quyết nói: “Không được, hôm nay ta sẽ bù lại sinh thần cho chàng.” Nói rồi, nàng kéo lấy cổ tay Phù Ly đứng dậy, “Đi thôi!”
Phù Ly theo bản năng cầm lấy bội đao đứng dậy hỏi: “Đi đâu?”
“Hôm nay rơi tuyết, không biết trên đường còn bán hồ lô ngào đường hay không.” Khương Nhan cười rạng rỡ nói, “Nếu là không có, ta sẽ dẫn chàng đến ăn món mới nhất của Thượng Thiện trai.”
Dáng vẻ này của nàng, cư nhiên không có chút điểm thẹn thùng nào của cô nương cả. Khóe môi Phù Ly cong lên, nói: “Ta không ăn hồ lô đường, cũng không đi Thượng Thiện trai.”
“Thế chàng muốn gì? Cứ nói là được, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định đồng ý đến cùng!”
“Cùng ta đi ngắm tuyết bên hồ Mạc Sầu đi.” Phù Ly nghĩ ngợi nói, “Mang theo một vò rượu ngon.”
“Chỉ như thế thôi?”
“Như thế là được.”
Khương Nhan thầm nghĩ, yêu cầu này cũng quá đơn giản rồi. Nhưng nếu Phù Ly đã đề nghị, nàng nhất định sẽ thực hiện, liền nói: “Được rồi, chúng ta đi quán rượu phố Đông mua rượu trước...Chàng muốn uống rượu gì nào?”
Phù Ly đáp: “Ngọc Xuân Lộ.”
Khương Nhan dọn dẹp sách vở bỏ vào tay nải xong, ôm vào lòng cười nói: “Người Giang Nam các chàng thật là phong nhã, đến tên rượu cũng phong nhã. Duyện Châu thịnh hành rượu cao lương, nuốt vào họng như đao, nuốt xuống bụng như lửa, lần sau sẽ dẫn chàng đi nếm thử!”
Phù Ly cầm áo choàng màu mực treo trên giá choàng lên người nàng, nghe xong liền nhắc nhở: “Ngọc Xuân Lộ tuy tên ôn hòa nhưng vô cùng mạnh đấy, không thua với rượu cao lương của các nàng đâu.”
Khương Nhan khẽ hừ một tiếng, không cho là đúng.
Ngày tuyết cực lạnh, người đi đường ít ỏi, vô cùng yên tĩnh, lớp tuyết phủ dày bên hồ đến cả dấu chân cũng thưa thớt, chỉ có vài vị thuyền phu đội nón lá, mặc áo tơi vẫn chèo thuyền vận chuyển hàng hóa.
Khương Nhan cầm hai vò Ngọc Xuân Lộ vừa được đun nóng, cùng Phù Ly vòng qua cổng Hồ Lô hướng Tây Bắc của hồ Mạc Sầu, đi qua cầu đá một cách khó khăn. Vì không khí quá mức lạnh lẽo, trong đình không một bóng người, chỉ thấy mặt hồ quanh quẩn khí lạnh, sương mù mênh mông, trước mắt một mảng trắng xóa, chỉ nhìn thấy màu xanh đen cô độc dưới mái nhà của lầu cao, tựa như nét mực trên nền giấy trắng của bức tranh thủy mặc.
Gió lạnh quét đến, thổi đến tuyết đọng đầy trên cành cây rơi lả tả, trong cơn gió hỗn loạn, chóp mũi Khương Nhan ửng đỏ.
Trong đình nghỉ ngơi giữa hồ thật sự là gió quá lớn, ngồi trong đó phần lớn phải chịu lạnh, Phù Ly lo cho sức khỏe của Khương Nhan liền thuê một con thuyền ô bồng*, nắm tay Khương Nhan dẫn vào trong bồng.
(*Thuyền ô bồng: loại thuyền thường thấy ở vùng sông nước Giang Nam, Trung Quốc)
Hai người cũng không chèo thuyền, chỉ mặc cho thuyền nhỏ lênh đênh trên hồ. Trong bồng có đặt một lò lửa nhỏ, khá ấm áp. Khương Nhan đưa cho Phù Ly một vò rượu, hỏi: “Nghe nói chàng sắp thăng quan rồi à?”
Phù Ly đặt bội đao bên người, ngồi xuống, bình tĩnh đáp: “Kết quả thế nào cần chờ khảo hạch công tích năm sau mới quyết định.”
“Nếu là có tin này, đa phần là nắm chắc rồi.” Khương Nhan cùng Phù Ly cầm hai vò rượu chạm vào nhau, cười khanh khách nói: “Chúc chàng sớm thăng chức!”
“Cũng chúc nàng sang năm trong kì thi mùa xuân, hạnh bảng đề danh.” Phù Ly cầm lấy vò rượu, rút đi vải đỏ bọc nút rượu gỗ mềm, ngẩng đầu sảng khoái uống một ngụm.
Thật ra Khương Nhan rất thích tư thế uống rượu của Phù Ly, một thân võ bào hào sảng, khí phách, lúc ngửa cổ nuốt xuống cùng hình dáng hầu kết chuyển động tạo thành đường cong mê người, giống như một hiệp khách trẻ lang bạt giang hồ, khí phách ngời ngời. Khương Nhan không nhịn được nhìn thêm hai cái, hài hước nói: “Phỏng chừng là vì làm quan, nên lời nói của chàng gần đây càng lúc càng dễ nghe. Chẳng qua nói đến chuyện này, dựa vào tốc độ thăng tiến bây giờ của chàng, có lẽ hai năm nữa liền có thể thăng thành chức trấn phủ sử rồi.”
“Bây giờ quan chức còn thấp, cấp trên lại biết ta thân cận với thái tử, đương nhiên sẽ thăng chức rất nhanh.” Phù Ly nói như thế không biết là vì khiêm tốn hay là vì không để ý, chỉ lành lạnh nói, “Sau này chức quan càng lớn, trèo lên càng trở nên khó khăn.”
Khương Nhan uống một ngụm rượu, chép miệng thưởng thức, nheo mắt nói: “Rượu này thật là ngọt.”
Phù Ly thấy vậy, vội giữ lấy tay đổ rượu của nàng: “Rượu này tác dụng chậm, uống chậm chút.”
“Yên tâm, tửu lượng của ta rất tốt.” Khương Nhan tự tin nói, “Trước đây cùng cha uống rượu cao lương, ta cũng chưa từng thua qua.”
Phù Ly bán tín bán nghi.
Nửa canh giờ sau.
Vài con vịt trời bay qua hồ, tiếng tuyết rơi rào rạt, sắc mặt Khương Nhan đỏ hồng, đôi mắt lơ đãng, đuôi mắt hơi ửng lên, nghiêm túc chỉ lên mặt hồ ngoài thuyền ô bồng hỏi: “Phù Ly, ở trong hồ có cá chàng biết không?”
Phù Ly không đáp, vươn tay cướp lấy vò rượu của nàng, bình tĩnh nói: “Nàng say rồi.”
Khương Nhan sống chết ôm lấy vò rượu, xoay người qua nói: “Chàng không tin, ta liền nhảy xuống dưới bắt hai con cho chàng, một con để nướng, một con để hấp!”
Phù Ly sợ kẻ say này thật sự nhảy vào hồ nước mùa đông, rét lạnh thấu xương, vội cúi người giữ nàng lại nói: “Thuyền nhỏ lắc lư, nàng đừng làm loạn!”
“Trong nước không chỉ có cá, mà còn có trăng!” Khương Nhan giãy khỏi tay Phù Ly, cố chấp đứng dậy, “Ta vớt lên cho chàng, tặng chàng làm quà được không?”
Lúc nàng nói câu này, trong mắt chưa đầy ý cười phóng khoáng, tựa như ánh sao trên trời rơi trong mắt nàng vậy. Chỉ cần nàng dùng ánh mắt này nhìn hắn, Phù Ly làm sao còn để ý đến vầng trăng sáng trên nền trời?
Thân thuyền bỗng lắc lư, Khương Nhan vốn đang say mềm, loạng choạng ngã ngửa về sau, Phù Ly vội đỡ nàng, lại bị nàng kéo bổ nhào về trước, đem Khương Nhan gắt gao đè dưới thân.
Vòm ngực rắn chắc cùng bộ ngực mềm mại chạm vào nhau, so với Ngọc Xuân Lộ ủ lâu năm càng thêm mê người. Chiếc thuyền nhỏ khẽ lắc