“Hai chữ ‘công đạo’ khó bằng trời. Ban đầu ta chẳng qua chỉ là một tri phủ, lại ở Duyện Châu xa xôi, liền có lòng muốn điều tra chuyện này, cũng là lực bất tòng tâm. Hoàng hậu nương nương và thái tử thánh đức, không có nghĩa là Tiết gia cũng là quang minh lỗi lạc, Khương Nhan, ngươi biết hằng năm có bao nhiêu người vào kinh cáo trạng bị giết trên đường không?”
Trong mắt Nguyễn Thiệu chứa bi thương nhàn nhạt, chắp tay thở dài nói: “Càng không nói đến, trong Nguyễn phủ còn có mười mấy người thê tử, mẹ già, con thơ.” Không phải chưa từng nghĩ qua muốn đòi lại công đạo, chỉ là nhìn thấy ánh mắt lo lắng sợ hãi của thê tử cùng các con, ông liền không còn dũng cảm để đối mặt với toàn bộ tấn công trong sáng ngoài tối.
Khương Nhan rũ mắt không đáp, thanh y phất phơ trong gió đông rét lạnh, hiu quạnh.
“Ta biết, những lời này có nói nhiều chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là tự mình lấy cớ đường hoàng mà thôi, nhưng đây rốt cuộc vẫn là chuyện của Nguyễn gia, ngươi cần gì phải vấy vào vũng nước đục này?” Nguyễn Thiệu nói, “Ân tình ngươi đối với Ngọc Nhi, Nguyễn gia khó lòng quên được. Khương Nhan, nghe bá phụ khuyên một câu, vạn sự bình an sống sót mới là lẽ phải.”
“Nhưng nếu cháu vì bảo vệ bản thân mà không xen vào, không làm gì, cả đời như rùa rụt đầu, thế cuộc đời của cháu với dòng nước không sự sống kia có gì khác nhau? Trong《Tần Luật》có câu, ‘Kẻ xấu trên đường hành hung, trong vòng trăm bước, người thấy chết không cứu, xem như đồng phạm bị phạt nặng’... Triều Tần nghìn năm về trước đã phạt nặng với kẻ làm điều xấu và người thấy chết không cứu, nào ngờ Đại Minh nghìn năm sau, con gái tri phủ bị người ta lừa gạt khinh nhục, ngã xuống lầu bị trọng thương, phần lớn người biết rõ chuyện lại chỉ biết im lặng bảo vệ bản thân, dung túng cho kẻ ác thật sự.”
Khương Nhan điều điềm đạm thong thả nói xong, đôi mắt lại không bình tĩnh như sắc mặt, lộ ra chút ẩm lạnh, từng câu từng chữ nói: “Nếu như bây giờ trọc thế âm u không thấy mặt trời, cháu càng muốn nhìn thấy bình minh rực rỡ, gà gáy vang dội. Bá phụ sợ đối mặt với công kích trong sáng ngoài tối, cháu không sợ.”
Nói rồi, nàng vái chào thật sâu, bước ra ngoài cổng lớn.
“Khương Nhan, Lộc Minh yến chẳng qua là một lời cảnh cáo bệ hạ nhắn với ngươi!” Nguyễn Thiệu vội vàng bước lên trước hai bước gọi, “Ngươi có biết hôm ấy là ai đã bôn ba tới lui, phí tận miệng lưỡi mời Phùng tế tửu và Phù thủ phụ ra mặt tọa trấn, ngươi mới có thể bình an như thế độ qua ải này không?”
Khương Nhan khựng lại, lập tức xoay người hỏi: “Ngài nói gì?”
“Nếu như không ai lẳng lặng giúp đỡ, ngươi cho rằng bản thân có thể đi được bao xa? Khương Nhan, bá phụ không phải đang dọa ngươi, chỉ là hi vọng ngươi nghĩ nhiều hơn đến cha nương ngươi, cũng nghĩ nhiều hơn đến Phù gia đại công tử vì ngươi bôn ba che chở.” Nói đến đây, Nguyễn Thiệu thở dài một hơi, nặng nề nói, “Đối với bọn họ mà nói, không gì quan trọng hơn so với việc ngươi sống bình an yên ổn... Ta cũng không muốn sau khi Ngọc Nhi tỉnh lại, sẽ mất đi người bạn tốt nhất của mình.”
Nguyễn Thiệu lời này khẩn thiết, bất đắc dĩ cùng áy náy đều bộc lộ ra ngoài, Khương Nhan biết ông nói những lời này thật sự hi vọng mình có thể bình an yên ổn mà sống sót...
Nàng mở miệng lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy mùa đông năm nay vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nước mắt ngưng tụ trong mắt nàng, mang theo trọng trách tiến về phía trước, đường đi gập ghềnh, gian nan.
Mùng hai tháng mười hai, phủ Duẫn Vương đại hôn, nghênh cưới Lý Trầm Lộ xinh đẹp của bá gia thành Tương.
Lý Trầm Lộ này là con vợ lẽ, theo lễ không được trở thành hoàng phi trong ngọc điệp hoàng gia, chẳng qua nàng ta từng học tập trong Quốc Tử Giám được mạ thêm một lớp vàng, giá trị được tăng lên, lại cấu kết với Tiết gia tiếng xấu đồn xa nhưng quyền thế căn thâm, cư nhiên để Duẫn Vương – một quận vương phế vật bất tài, ăn chơi trác táng ăn sạch sành sanh, cứ như thế mà thành công gả vào trong phủ trở thành hoàng phi.
Trong phủ Duẫn Vương lụa đỏ và lồng đèn tân hôn vẫn chưa dọn đi, trước mắt màu đỏ tươi sáng rực hoà hợp với yên chi trên môi Lý Trầm Lộ, càng tôn lên làn da nõn nà của nàng ta, gương mặt diễm lệ, so với nữ sinh trong Quốc Tử Giám cả ngày theo đuôi Tiết Vãn Tình, nữ sinh bị coi thường ngày ấy hệt như hai người khác nhau, tựa như đóa sen trắng chậm rãi nở rộ, lộ ra đài yêu chứa độc bên trong.
Mười hai hộp trang sức được một hàng thị tì dâng đến trước mặt, mỗi một hộp đều là vàng ngọc châu báu cực kì tinh xảo. Lý Trầm Lộ từ tay áo đỏ tươi giơ ra một cánh tay trắng nõn như tuyết, tỉ mỉ vuốt ve từng hộp một, cuối cùng chọn ra một cây trâm ngọc nạm mắt mèo vàng, nghiêng nghiêng cài lên trên tóc.
Vừa chải xong tóc bên, liền thấy Duẫn Vương Chu Văn Dục cầm một hộp dế bảo bối vui vẻ bước vào cửa. Hắn xua tay đuổi thị nữ đi, liền như không còn xương sống dựa lên vai Lý Trầm Lộ, một tay nắm cằm nàng xoay lại, đôi môi mỏng nhếch lên, gọi một tiếng ‘ái phi’, liền cúi đầu cắn môi nàng.
Chu Văn Dục tính tình ham chơi thô bạo, làm việc cũng không biết nặng nhẹ, nắm đến cằm Lý Trầm Lộ sinh đau, nàng ta vẫn trưng ra nụ cười nhu mì nhất, khẽ xoay đầu đi nói: “Vương gia sáng sớm liền bỏ mặc thiếp thân đi đâu thế ạ?”
Vẫn hôn chưa đủ, Chu Văn Dục hơi bất mãn, nhưng nghĩ đến tư vị mềm mại của Lý Trầm Lộ liền hết giận, vui vẻ nói: “Tiết thế tử tặng bổn vương một con dế to, gọi là ‘Tướng Quân’.” Nói rồi liền mở hộp dế ra như dâng bảo bối đến trước mặt Lý Trầm Lộ nói, “Nàng xem! Cắn chết vài con dế ta nuôi rồi, cực kì hung mãnh!”
Lý Trầm Lộ vẫn cười đến kiều mị, vờ như kinh ngạc, thuận thế khen vài câu, dỗ Chu Văn Dục lâng lâng như làm thần tiên vậy.
Thấy Chu Văn Dục cao hứng, Lý Trầm Lộ thuận thế đem đầu gác lên ngực hắn, hỏi: “Hôm qua nghe vương gia nói, phụ hoàng sức khỏe ngày một yếu đi, có phải thật như thế không?”
“Đương nhiên là thật rồi. Hôm qua vào cung còn gặp phải viện sử viện thái y, ông ấy đích thân nói sức khỏe phụ hoàng đã bị đan dược khoét rỗng, trong xương tủy đều nhiễm độc chu sa, e rằng không thể sống được bao lâu nữa.” Chu Văn Dục lúc nói những lời này vô cùng nhẹ tênh, không thấy chút bi thương nào, không tim không phổi cười, “Phụ hoàng hành hạ mình như thế, ngược lại tiện nghi cho Chu Văn Lễ. Hoàng đệ thái tử này của ta, thường ngày thích ra vẻ giả thanh cao, nói không chừng sao khi đăng cơ lại chèn ép bổn vương như thế nào nữa.”
Bàn tính trong lòng Lý Trầm Lộ liền nhanh chóng tính toán, trong đôi mắt thoáng lóe ra tia âm u, kéo tay Chu Văn Dục thăm dò: “Trong mắt thái tử trước giờ không dung nổi một hạt cát, lại không thân cận với vương gia, tương lai nếu thật sự là hắn lên ngôi, vương gia e rằng thật sự sẽ không có lợi gì. Huống hồ, vương gia mới là hoàng tử trong lòng phụ hoàng sủng ái nhất, lại lớn tuổi hơn thái tử, nếu lập trữ vương cũng hẳn nên lập vương gia mới phải...”
Mẫu thân của Chu Văn Dục là quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất, hắn vốn dĩ là người đầu tiên hoàng thượng lập làm trữ quân, nào ngờ quý phi vài năm trước hương tiêu ngọc vẫn, trong triều lại đồng thanh ‘lập đích không lập trưởng’*, Chu Văn Dục bại trận vốn trong lòng bất mãn, bây giờ Lý Trầm Lộ lại nói như thế, càng kích lên oán giận trong lòng hắn...
(*Ý chỉ lập trữ vương lập con của vợ cả chứ không lập con trai lớn)
Lạnh lùng nói: “Nếu không phải hoàng hậu là mẫu thân hắn, xem như là con vợ cả, vị trí thái tử sớm đã là vật trong tay bổn vương rồi!”
Thấy đã đạt được mục đích, đôi môi đỏ tươi của Lý Trầm Lộ cong lên, thuyết phục: “Đa phần tân đế đăng cơ, việc đầu tiên sẽ là loại đi huynh đệ thủ túc có mối đe dọa lớn nhất với mình...Vương gia muốn tự bảo vệ mình phải đánh đòn phủ đầu.”
“Nhưng lão tam đã là thế tử rồi, làm sao đánh đòn phủ đầu đây?”
“Hoàng thượng bệnh nặng, thái tử và hoàng hậu lại bận chuyện triều chính, vương gia sao không nhân cơ hội này thường xuyên vào cung phụng dưỡng chăm thuốc, làm một hiếu tử chứ?”
Thấy Chu Văn Dục cả mặt khó hiểu, Lý Trầm Lộ lại nhẫn nại giải thích: “Nghĩ đến khi xưa vào thời Tào Ngụy, Tào Mạnh Đức một thời kiêu hùng thiên vị Tào Thực, không thích Tào Phi, nhưng cuối cùng lại bỏ Tào Thực mà truyền cho Tào Phi...Vương gia có biết vì sao không?”
Chu Văn Dục nhíu mày nghĩ ngợi, rất nhanh liền không nhẫn nại, xua tay nói: “Bổn vương lười nghĩ, ái phi nói thẳng là được!”
“Có sử từng nói: Tào Mạnh Đức xuất binh, hai con đều đến đưa tiễn, Tào Thực đã phô trương tài hoa làm một bài thơ, khiến mọi người đều vỗ tay khen hay, Tào Mạnh Đức lại không lấy đó dao động; mà Tào Phi thì, chỉ chảy nước mắt đưa tiễn liền khiến Mạnh Đức cảm động không thôi, cho rằng đứa con này có hiếu tâm, khiến ông phải lau mắt nhìn lại.**”
(** Tào Mạnh Đức (Tào Tháo) là nhà chính trị, quân sự kiệt xuất cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Tào Phi là hoàng đế đầu tiên của Tào Ngụy, trị vì từ năm 220 – 226. Tào Thực là con trai thứ ba của Tào Tháo. Tào Phi và Tào Thực vốn là hai anh em do vợ cả Biện phu nhân sinh ra.)
Lý Trầm Lộ vuốt ve vòm ngực của Chu Văn Dục, nũng nịu nói, “Phụ hoàng đa nghi, không khác gì Mạnh Đức. Giờ đây mình ông nằm trên giường bệnh, cần nhất là một người quan tâm, kề cạnh nhưng hoàng hậu và thái tử đều bận rộn công vụ, vốn không để ý đến người già như ông. Huống hồ một hoàng đế không thể nào khoan nhịn việc bản thân vẫn còn tại vị lại bị nhi tử của mình cùng hoàng hậu khống chế hoàng quyền. Phụ hoàng tuy đã cực kì tránh thế, miệng không nói nhưng trong lòng chưa chắc đã không nghĩ, nếu vương gia nhân cơ hội này bày tỏ hiếu tâm, phụ hoàng so sánh hai bên, thời thế đảo ngược cũng chưa biết chừng.”
Nghe xong, Chu Văn Dục hồ nghi: “Kế này của ái phi, thật sự được chứ? Bổn vương thấy phụ hoàng ngược lại thiên vị khoan dung với lão tam, lần trước chúng ta trước mặt phụ hoàng lộ ra tin hoàng hậu nhúng tay vào triều chính, để nữ sinh tham gia khoa khảo...Ầm ĩ một trận không phải cũng cho qua hay sao? Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, lão tam vẫn là thái tử, vụ của nữ sinh kia cũng không áp đảo được lão tam, không lý gì phụng dưỡng vài ngày thuốc thang liền thành công đâu!”
Lý Trầm Lộ nhướng mày nói: “Vương gia cho rằng, hoàng thượng buông thả hoàng hậu là sủng ái bà ư? Không đâu, là hủy diệt bà. Khương Nhan là kẻ thù của Tiết gia, nàng ta lần này mặc kệ tất thảy để tham gia khoa cử cũng là vì muốn Tiết thế tử nợ máu trả máu...”
Nghe đến đây, Chu Văn Dục lập tức cả người nổi lên sát khí nói: “Khương Nhan này muốn hại Tiết Duệ? Chi bằng bổn vương sai vài cao thủ đi ám sát nàng ta, như thế Tiết gia nợ bổn vương một ân tình, tương lai nhất định đứng về phía bổn vương!”
“Vương gia xin đừng, Khương Nhan bây giờ chưa thể chết được.”
“Tại sao?”
“Chờ khi Khương Nhan thi cử thành công, ở trong triều nổi lên gió tanh mưa máu, chính là lúc cái bẫy khiến hoàng hậu và thái tử hãm sâu vào. Dù sao đi nữa Khương Nhan là do một tay thái tử đề cử, nàng ta họa loạn triều chính, thái tử cũng không thoát được.” Nói đến đây, Lý Trầm Lộ cười khẽ “Khương Nhan nếu như báo thù thành công, Tiết thế tử gặp nạn, vương gia lại