Nửa canh giờ trước, Át Vân sơn trang.
Tiết Vãn Tình rất hiếm khi đến đây, dù sao đi nữa nàng ghét cha nàng ở đây nuôi tình phụ cùng thích khác. Trong sân không biết khi nào lại trồng hoa cỏ xa lạ, trong bùn lầy mang theo màu đỏ sậm, hệt như ngâm trong máu tươi của vô số người, Tiết Vãn Tình cả mặt mang theo chán ghét bước qua đống bùn đỏ kia, dù sao đi nữa, đất có người chết qua sẽ làm bẩn đi giày thêu tinh xảo của nàng ta.
Mấy ngày nay Kinh Sư không thái bình, cổng thành nghiêm cấm người tự ý ra vào, khắp nơi đều là cẩm y vệ âm thầm dò la, nàng ta ra không được, không thể không tránh đến đây, chỉ chờ ngày Tiết gia lần nữa hưng thịnh, nàng ta lại phong phong quang quang quay về...
Nếu không phải Trương Viêm Hồi xảy ra chuyện liên lụy đến Tiết gia bị tra, nàng ta hẳn sớm đã thành hôn với Trình Ôn rồi!
Nhớ đến Trình Ôn, khóe môi Tiết Vãn Tình thoáng nở một nụ cười khinh miệt. Ban đầu lúc trong Quốc Tử Giám, người này ôn hòa lại nói chuyện vụng về, ăn mặc còn vô cùng khó coi, nào ngờ vừa đỗ trạng nguyên ngược lại liền thành kẻ khiến mọi người kinh ngạc, hệt như thay da đổi thịt, ăn mặc đường hoàng. Bao nhiêu người muốn kết thân với Trình Ôn, nhưng hắn không phải vẫn là vật trong tay mình sao?
Các nàng kia yên chi tục phấn, cũng xứng tranh với mình sao?
Thời tiết cuối hè, sương đọng trên cánh hoa, Tiết Vãn Tình hệt như một con khổng tước kiêu ngạo, ngẩng đầu bước qua vườn hoa sân trước, trong đầu ảo tưởng về tình cảnh phu quân tương lai cúi đầu thủ thỉ với nàng ta...Đang tập trung nghĩ ngợi, sau lưng bỗng truyền đến tiếng vang lớn, hệt như là có người vô lễ phá cổng lớn.
Tiết Vãn Tình bị dọa đến giật mình, vô thức quay đầu trách mắng: “Ra ngoài...”
Lời còn chưa nói xong, liền thấy hơn mười người mặc áo giáp cổ tròn, đầu đội mũ lớn của cẩm y vệ áp giải cả hàng hộ vệ của nàng ta trước thềm, mà ngoài cổng ở vị trí chính giữa, một thiên hộ trẻ tuổi cầm đao dáng người thẳng tắp, xoay lưng về hướng nàng – chỉ thấy một bóng lưng, liền lộ ra uy phong lẫm liệt, khí thế ngời ngời.
Lúc này nhìn thấy cẩm y vệ rõ ràng không phải là chuyện tốt lành gì, ý giận trên mặt Tiết Vãn Tình rút đi, nhanh chóng hóa thành hoảng hốt thất thố. Nàng ta lùi về sau một bước, cố gắng đứng vững hai chân mềm oặt, cố tỏ ra hung dữ quát: “Các ngươi là ai? Sao dám đến đây bắt người! Nói cho các ngươi biết ta là Hoa Ninh huyện chúa được ngự ban thân phong, nếu không có giá thiếp mà cưỡng ép huyện chúa biệt viện, sẽ là tội lớn!”
Vừa dứt lời, nam tử trẻ tuổi mặc Phi Ngư phục ngoài cửa chậm rãi xoay người, lộ ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
“Phù Ly...” Tiết Vãn Tình nín thở, khí thế lập tức thấp đi một đoạn. Nàng ta trên cao nhìn xuống, hưởng thụ tất cả ngưỡng mộ cùng ngước nhìn của tất cả mọi người, chỉ sợ mỗi Phù Ly và Khương Nhan.
Sợ sự lạnh lùng của Phù Ly, cũng sợ miệng lưỡi như đao của Khương Nhan, chỉ cần gặp phải hai người này, nhất định là không có chuyện tốt!
Quả nhiên, Phù Ly mặt không cảm xúc đưa tay ra, mở giá thiếp trong tay, quan ấn cho phép điều tra đỏ tươi bên trên đâm đau mắt Tiết Vãn Tình.
“Cẩm y vệ phụng lệnh điều tra Tiết phủ bị nghi ngờ với vụ án muối lậu, đặc biệt đến lấy một vật từ Tiết huyện chúa.” Hắn lạnh giọng nói rõ ràng.
Hai khắc đồng hồ trước, trên phố lớn phía đông của phủ thành.
Trong một chiếc kiệu quan, thanh niên khoác quan bào thêu mây cùng cò trắng của tu toản Hàn Lâm Viện đang ngồi thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt hờ hững không có tiêu điểm rơi trên rèm kiệu đang lay động. Nếu tỉ mỉ nhìn, trong tay hắn đang nắm chặt một kết đồng tâm đỏ tươi, khớp tay trắng bệch, dường như đang nắm lấy toàn bộ tín ngưỡng.
Từ hướng đông phủ thành đến cổng Hồng Võ chẳng qua chỉ một khắc đồng hồ, sáng sớm người ít, tia nắng ban mai mỏng manh mà bình yên, không khí lại lộ ra vẻ nặng nề khác hẳn ngày thường.
Cung tên xé gió lao đến, hắn thậm chí không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rèm xe bị vật sắc bén đâm rách, sau đó có vô số tiếng hô hoán khiến lòng người rét lạnh, lúc đó, trên vách xe, dưới chân, đều là tên, cũng có hai mũi tên cắm vào cánh tay hắn, lại trực tiếp ghim vào chỗ dựa sau lưng, dưới cơn đau, đuôi tên không ngừng run lên.
“Dàn hàng! Bảo vệ Trình đại nhân!”
May mà Phù Ly sai vài cẩm y vệ giả làm thành người khiêng kiệu cùng phu xe đi theo hộ tống, cao thủ được huấn luyện nghiêm ngặt nhanh chóng vây quanh, bảo vệ Trình Ôn trong kiệu, lớn tiếng hỏi: “Không sao chứ Trình đại nhân?”
Trình Ôn cắn răng, trong cơn đau giữa cánh tay hòa cũng cảm giác ướt át, máu tươi dính nhớp thoáng cái thuận tay cánh tay chảy xuống, ướt đẫm kết đỏ tươi trong tay hắn.
“Ta không sao...” Hắn vừa nói xong, lại hơn mười mũi tên xé gió bay đến, đều bị cẩm y vệ chém rơi.
Tia sáng ban mai tản ra, ánh đao lạnh lẽo phản chiếu lên trên rèm xe xe ngựa, bên ngoài rất nhanh liền đánh thành một mảng, tiếng đao kiếm va chạm vang lên tiếng choang choang không dứt...Không biết bao lâu, tiếng vó ngựa liên tục đến gần, vang lên vài tiếng vật nặng rơi trên đất, đường lớn lặng yên, xung quanh lại khôi phục sự yên ắng.
Gió nhẹ thổi lay rèm xe, vệt máu bắn lên trên rèm dễ dàng nhìn thấy được, Trình Ôn không vén rèm ra, thậm chí đến tư thế ngồi cũng không hề thay đổi, nếu không phải tay áo hắn dính máu nhuộm thành màu đỏ sậm, ai cũng không thể ngờ đến hắn vừa trải qua một trận ám sát cửu tử nhất sinh.
Có tiếng bước chân đến gần, rèm xe bị vén lên, Phù Ly bình tĩnh lau đi máu tươi trên mặt, thở hổn hển hỏi hắn, “Ngươi bị thương chỗ nào rồi?”
Trình Ôn khựng một chút, mới chậm rãi lắc đầu: “Vết thương nhỏ, không sao. Phù công tử, vật đó ngươi lấy được rồi?”
Tiết Vãn Tình không phải là người cứng miệng, vừa uy hiếp chút liền cái gì cũng nói ra. Phù Ly gật đầu, đem hộp nữ trang đã mở khóa đưa cho Trình Ôn, trịnh trọng nói, còn nửa canh giờ nữa liền đến giờ tỵ, tiếp theo làm thế nào phải xem ngươi rồi.”
Trình Ôn không đáp, chỉ gật đầu, từng bước một bước vào cổng Hồng Võ, đón chào ánh ban mai của ngày mới.
Thế gian dùng gió rét để chọn người ở lại, có người đón gió mà bay; vận mệnh dùng sóng lớn để trêu ngươi, có người đạp sóng mà ca! Trọc thế hỗn độn, tuy là bước trên đường lớn khó lòng lên trời nhưng ai từng thấy bóng tối nuốt trọn trăng sao, đông rét thay thế xuân ấm? Mấy năm gập ghềnh chìm nổi, chịu đựng trọng trách, bất kể là đường lạ hay chốn về, ai lại thấy hắn lùi về sau một bước?
Ngay cả khi đối mặt với hàng nghìn vạn kẻ chắn đường, ta vẫn can đảm bước tiếp.
Trên triều đình, Trình Ôn quan bào đẫm máu vừa xuất hiện liền khiến cho cả triều kinh ngạc. Ánh nhìn của bá quan đều là ngỡ ngàng hoặc khiếp đảm, hoặc lạnh lẽo như đao từ phụ tử Tiết Trường Khánh cùng Duẫn Vương, hận không thể xẻo một khối thịt trên người của thanh niên này xuống.
Lúc Trình Ôn vẫn còn sống sót đến đây, Tiết Trường Khánh liền biết mình thua rồi.
Trình Ôn dưới sự hộ tống của Phù Ly từng bước từng bước, chậm rãi mà kiên định bước vào trong điện. Bọn họ cả người đầy máu, bất kể ai nhìn thấy đều đoán được trên đười đến đây họ đã trải qua ám sát đáng sợ như thế nào... Mọi người bất giác nhường đường để hai người Trình Ôn và Phù Ly có thể tiến về chỗ đứng đầu nhất của điện đường, đối diện với trữ quân cùng hoàng hậu.
Hàng cuối cùng trong dòng người, tim Khương Nhan không khống chế được mà đập điên cuồng, không phải sợ hãi, cũng chẳng phải căng thẳng, mà là vui mừng trước tuyệt cảnh phùng sinh – vui vì tràn đầy hi vọng, càng là vì Trình Ôn không hề mất đi tấm lòng ban đầu.
Hắn có thể trong lúc này đứng ra, chắc chắn là liều mạng chống đối với Tiết gia.
Trương hoàng hậu ở sau rèm hơi nghiêng người về trước, dường như muốn nhìn rõ hơn chút, mà Chu Văn Lễ cũng chưa từng nghĩ đến Trình Ôn sẽ dùng phương thức này để xuất hiện, vô thức từ trên ghế đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Trình khanh, sao ngươi lại bị thương rồi?”
Trình Ôn dâng hộp trang sức lên, khó khăn khom người đáp: “Hồi điện hạ, thần trên đường lấy chứng cứ đến gặp phải thích khách tấn công, may nhờ Phù thiên hộ kịp thời đến cứu giúp, mới may mắn thoát nạn, có thể có cơ hội này đem vật chứng đến trình cho điện hạ cùng nương nương.”
“Là vật gì?”
“Sổ sách tư nghiệp của Tiết gia, bên trong ghi tỉ mỉ danh sách tên người tiếp tay cùng sổ xuất nhập muối hằng năm.”
“Trình tu toản!” Tiết Trường Khánh đột ngột xen vào, đứng ra ngoài hàng, âm trầm trừng Trình Ôn, lạnh giọng cười, “Bổn hầu xem ngươi là