Hôm nay là thứ sáu, các bạn học đều đi ra ngoài, Diệp Chu Ngạo nóng lòng ở lớp “Mở rộng mối quan hệ”, đi rất tích cực, Khương Thời Ngạn tự nhiên cũng đi theo, Đào Đông quan hệ tốt, cũng đi.
Lộ Chỉ căn bản cũng muốn đi, chính là cả một buổi trưa đều không nhận được câu trả lời của Tần Tư Hoán, tâm trạng liền không tốt, cũng không có đi tham gia, chính mình tự ở lại phòng sinh hờn dỗi.
Cậu cũng rũ Tống Du chơi game, nhưng do sự việc hồi chiều, vẫn chưa tha thứ cho Tống Du nên thường xuyên giết chết đồng đội.
Lộ Chỉ không để ý tới, tự mình chơi thoải mái là được.
Không biết qua bao lâu, cửa ký túc xá bỗng nhiên bị gõ.
Cậu tưởng bạn cùng phòng trở về, tiện tai tháo tai nghe xuống, mang dép lê ra mở cửa.
Cậu nằm giường trong cùng, cách cửa hơi xa, cậu còn đang nghĩ, sinh viên đại học lần đầu tiên đi chơi đáng lẻ phải đi suốt đêm.
Như thế nào trở về sớm như vậy?
Quả nhiên miệng con trai toàn gạt người.
Giống y chan lão già Tần Tư Hoán, ngày thường mở miệng ra là bảo bối nhỏ, thưpng cậu như tâm can, nhưng cậu vừa muốn ăn kẹo nổ, lão già kia liền không thèm để ý.
Lúc này, Lộ Chỉ đã hoàn toàn đem chính mình cách xa hoàn toàn khỏi phạm vị 'Con trai'.
Hắn tay cầm tới cửa bắt tay, mở cửa hết sức lại đốn hạ.
Không đúng, tất cả bạn cùng phòng của cậu đều có chìa khóa, như thế nào còn gõ cửa?
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cậu, chốt cửa cũng bị cậu vặn ra, cửa mở, càng ngày càng lớn, theo cửa mở ra, bóng người đứng ngoài cửa cũng từ từ hiện ra.
Áo sơ mi có chút nhăn, áo khoát âu phục được để trên cánh tay, thẳng tắp đứng ngoài cửa, trên hành lang bừa bộn, thậm chí còn có mấy bịt rác chưa kịp vứt.
Người đàn ông 'ngọc thụ lâm phong' đứng đó, dáng ngưòi đẹp mắt, trên mặt mang theo nụ cười, khi nhìn thấy cậu còn có thêm vài phần ấm áp.
Mẹ nó.
Như thế nào lại là lão già Tần Tư Hoán???
Cái lão già này lại bắt đầu mê hoặc cậu, giọng người đàn ông trầm khàn cất lên: “Bảo bối nhỏ, như thế nào ——”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Lộ Chỉ liền đem cửa đóng lại cái rầm.
Tần Tư Hoán: “???”
Nhóc con này rốt cuộc muốn gì?!
Thiếu thao sao???
Lộ Chỉ đóng cửa sau, Tần Tư Hoán nhẫn nhịn, giơ tay gõ gõ cửa.
Bên trong cánh cửa không một tiếng động.
Tần Tư Hoán tuy tính tình không tốt, nhưng đối với Lộ Chỉ luôn luôn nhẫn nại. Hắn cao giọng nói: “Lộ Chỉ, mở cửa.”
Lộ Chỉ không để ý, bực bội xé tờ giấy nháp.
Cậu thật sự không thích cảm giác bị Tần Tư Hoán bỏ rơi vào lúc chiều, bây giờ nhìn thấy hắn còn ủy khuất hơn.
Thiếu niên tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên đặt tình cảm của mình vào một người, tâm trạng liền không được ổn lắm.
Ngoài cửa Tần Tư Hoán nói: “Có mua kẹo nổ cho em, không thèm ăn nữa?”
Lộ Chỉ ngồi trước máy tính, đem nhân vật của Tống Du dùng tất cả các kĩ năng giết chết.
Tống Du bên kia:……
Tống Du: Người anh em, đầu óc cậu cmn vào nước à?
Lộ Chỉ tắt máy tính, cầm lấy điện thoại bị bỏ rơi, từng câu từng chữ nhắn tin cho Tần Tư Hoán.
—— “Tôi không muốn nhìn thấy chú lão già.”
Tần · lão già · Tư Hoán:???
Nhóc con lại nhắn thêm một tin nữa.
—— “Đồ đàn ông trung niên đi lừa con nít.”
Tần · đàn ông trung niên · Tư Hoán:???
—— “Tôi mà lại tin tưởng chú, chính là pig.”
Tần Tư Hoán:……
—— “Trở về đi.”
—— “Ông đây không cần kẹo nổ nữa.”
Tần Tư Hoán chậm rãi nhướng một bên mi, nhìn điện thoại lâm vào trầm mặc.
Chưa được một lát nhóc con lại nhắn thêm một tin.
—— “Tôi không biết chú vì cái gì không để ý đến tôi, nếu như anh thật sự không có thích tôi thì nói, có thể đừng làm mấy việc khiến người khác hiểu lầm nữa. Bỗng như chú tâm huyết dâng trào đi nuôi một con chó con, quá mấy ngày liền không cần nó nữa, vậy anh có thể hay không cùng nó nói rõ ràng, đừng làm nó mơ tưởng đến chú. Có thể chứ? Lão già? [/ chân thành / chân thành ]”
Tần Tư Hoán khôn ngoan, nhận biết được một vài tin tức từ trong đoạn tin nhắn.
- Bảo bối nhỏ, cảm thấy hắn không thích em ấy.
- Bảo bối nhỏ còn mơ tưởng đến hắn.
Nguyên nhân đầu có thể là bảo bối nhỏ nghĩ mình không thèm trả lời tin nhắn của em ấy, bỏ rơi em ấy.
Nguyên nhân thứ hai……
Hắn tốt xấu gì cũng là BOSS của Tuấn Thành làm sao không biết ý nghĩa của từ 'mơ tưởng'.
Từ ngày ở rạp chiếu phim, nhóc con ủy khuất nói mình luôn mơ thấy hắn, nhóc con không phải đối với hắn không động tâm.
Sau này cậu càng ngày càng đáng yêu, làm hắn chỉ muốn thu nhỏ cậu lại, bỏ vào lòng bàn tay mà xoa nắn, thương yêu.
Lộ Chỉ đang thổ lộ với hắn.
Hơn nữa bảo bối nhỏ còn hi vọng hắn đáp lại.
Tần Tư Hoán không khống chế được khóe môi đang cong lên, dù kiềm nén thế nào cũng không kiềm nén được, hắn liền như vậy đứng ở ngoài cửa, chịu đựng ánh mắt của biết bao nhiêu người đang đi trên hành lang, nói với người đang ở trong cửa: “Bảo bối nhỏ, chiều nay chú bận họp, không có nhìn đến điện thoại.”
Lộ Chỉ đã đem lỗ tai dựa sát vào cửa, để xem Tần Tư Hoán sẽ nói như thế nào, cậu còn che luôn mũi miệng của mình sợ người ngoài cửa sẽ nghe được hô hấp của cậu.
Cậu không lên tiếng, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đamg vui vẻ của Tần Tư Hoán, hắn cao giọng nói: “Thật mà, lúc chú nhìn đến điện thoại đã là 19 giờ, nhắn tin lại cháu không nhận, điện thoại cháu cũng không nghe, nên chú tự mình tới.”
Lộ Chỉ không biết vì sao, nghe mấy câu hắn nói cảm thấy chóp mũi chua xót, cổ họng như bị nghẹn lại.
Giống như một đứa nhỏ bị làm sai, không ai quan đến mình, liền tự nghịch bùn một chút rồi quên. Nhưng một khi có người quan tâm nó, chút ủy khuất nhỏ bé này sẽ phóng đại gấp trăm ngàn lần, tựa như núi lỡ.
Người đàn ông ôn nhu nói: “Mua cho cháu một hộp lớn kẹo nổ đây, bảo bối nhỏ, cháu không mở cửa là đổi ý không còn muốn ăn nữa?”
Vừa mới nói xong, cửa liền bị mở ra từ bên trong.
Thiếu niên mặc một cái áo thun trắng, quần đùi rộng thùng thình, mang dép lê, miệng chu ra đứng ở cửa, giọng nói có chút nghẹn ngào, vươn tay trực tiếp kéo một góc áo sơ mi ra khỏi quần tây.
Cậu nói: “Muốn.”
Tần Tư Hoán cảm thấy eo chợt lạnh, rũ mắt nhìn liền thấy được cảnh như vậy.
Lộ Chỉ quẫn bách, muốn nói cái gì cũng quên luôn.
Đm! Đm! Đm! Tại sao áo sơ mi của lão hìa lại bị cậu kéo thành như vậy……??
Lộ Chỉ há miệng thở dốc, buông lỏng tay khỏi áo sơ mi, liếm liếm môi, con ngươi xoay tròn, giọng điệu ngoan ngoãn gọi hắn: “Chú.”
Tần Tư Hoán cười một tiếng, nói giỡn trêu chọc cậu: “Vừa rồi còn gọi là lão già, đàn ông trung niên, bây giờ liền gọi chú?”
Lộ Chỉ gãi gãi đầu, có chút ngốc, hướng hắn cười cười lấy lòng.
Tần Tư Hoán giơ tay, không nhẹ không nặng nhéo một cái trên má cậu, nói: “Cầm theo chìa khóa, cùng chú đi lấy kẹo nổ.”
“Hả?” Lộ Chỉ mờ mịt nhìn hắn một cái, đôi mắt trên dưới nhìn qua một vòng, không quá tin tưởng nói: “Chú sẽ không thật sự mau một cái hộp lớn đi……”
“Chứ sao nữa.” Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh đem áo sơ mi nhét vào trong quần tây, lời nói bình tĩnh, đây ôn nhu sủng nịch.
Lộ Chỉ nghe lời, đóng cửa ký túc xá, liền đi theo hắn lấy kẹo nổ.
Buổi tối có chút lạnh, Tần Tư Hoán ấn vai cậu đem áo khoát âu phục khoát trên vai cậu, nhíu mày bất mãng mắng: “Như thế nào ra cửa không khoát thêm áo?”
Nói xong liền đem tay Lộ chỉ để vào bàn tay mình, lạnh lùng nói: “Tay lạnh như vậy tự mình cũng không biết.”
Lộ Chỉ muốn rút tay về, Tần Tư Hoán cũng không chịu, nắm thật chặt tay cậu.
Hắn đậu xe ở bãi đỗ, ánh đèn rất tối, Tần Tư Hoán không cho cậu đi theo.
Lộ Chỉ ở dưới đèn đường đợi một lát, gió đêm thổi tới trên người thật sự có chút lạnh. Áo khoát âu phục của Tần Tư Hoán có chút lớn, làm cậu càng thêm gầy yếu.
Hắn ôm một hộp lớn kẹo nổ từ đằng xa đi đến, xa xa nhìn thấy bóng dáng bảo bối nhỏ của mình, cảm thấy trong ngực như có cái gì cào qua.
Lộ Chỉ mới 18 tuổi, liền một mình học tại Bắc Kinh, mà còn là học biểu diễn.
Bảo bối nhỏ nhớ hắn cũng không nói, chỉ nói mình muốn ăn kẹo nổ.
Tần Tư Hoán đi qua, dừng lại bên người Lộ Chỉ, rũ mắt nhìn cậu, cau mày nói: “Mấy ngày nay có ăn cơm không? Sao lại gầy như vậy?”
Lộ Chỉ nghe được lời này, đôi mắt mở to một chút, con ngươi tràn đầy khiếp sợ, giọng cũng có chút giận dỗi: “Chú, sao có thể! Cháu mập lên 1 cân đấy”
Cậu là con trai, mới không muốn bị người ta nói là gầy.
Tần Tư Hoán nghe vậy cười, nâng cằm, khen cậu: “Không tồi, về sau lại mập nhiều hơn.”
Lộ Chỉ:……
Cái cậu muốn là cường tráng, không phải mập……
Trở lại ký túc xá đã là 23:30.
Bọn họ mới đi vào, quản lsy ký túc xá liền đem chìa khóa với cộng dây xích màu đen đem cổng sắc khóa lại, loảng xoảng một tiếng, âm thanh của hai vật cứng va vào nhau.
Lộ Chỉ dừng bước,