Mau cái rắm a cậu căn bản không mau được có được không!
Lộ Chỉ mặt đỏ như quả cà chua, nói chuyện cũng lắp bắp: "Cái, cái gì?"
"Quần lót a." Người đàn ông không tim không tim không phổi nói lại.
Lộ Chỉ lấy tay cào cào mái tóc ngắn ngủn của mình, nói: "Chú, chú...... Hay là tự chú đi ra lấy đi, cháu......"
Cậu sờ sờ gương mặt đỏ bừng của mình, tuyệt vọng nói: "Ch, cháu, cháu...... cháu lấy có chút không thích hợp đi."
Hiện tại tim cậu đập rất nhanh, bây giờ mà gặp Tần Tư Hoán khẳng định sẽ chảy máu mũi đó??
Cmn quá mất mặt!!
Tần Tư Hoán thấp giọng cười một tiếng, giống y như một con mèo con, cố ý nghiêm túc nói: "Vậy cháu đừng có nhìn lén chú đó."
"Ai, ai ai thèm nhìn lén!" Lộ Chỉ ôm mặt, lớn tiếng nói, một chút khí thế cũng không có.
Lộ Chỉ nghĩ thầm, cười cái gì cười a! Bộ hắn không biết cậu nghe tiếng cười của hắn là trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực sau!
Xung quanh tạm thời yên tĩnh.
Sau đó liền vang lên tiếng bọc gì đó bị người ta mở ra, Lộ Chỉ ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tần Tư Hoán đứng ngay tại mép giường, mở gói kẹo đang ăn một viên kẹo nổ.
Hắn nghiêm túc đánh giá hương vị, như đang ăn một món gì ngon lắm, sau hồi lâu mới nói: "Không có vị gì."
Lộ Chỉ:......
Mới ăn có một viên thì niếm ra được cái vị gì!
Tần Tư Hoán lấy thêm một viên kẹo nữa, mặt mày tươi cười hỏi Lộ Chỉ: "Ăn không?"
Lộ Chỉ thờ ơ: "Không ăn."
Tần Tư Hoán kéo dài giọng "A", hỏi: "Thấy chú ở đây mà ăn kẹo, thấy ngại sao, hay là như nào?"
Lộ Chỉ ôm đầu, kiên quyết nói: "Sẽ không ăn!"
Một lúc sau, Tần Tư Hoán liền tắt đèn ký túc xá, khóa trái cửa lại.
Hắn mở đèn pin trên điện thoại, nương theo ánh sáng, từ từ trèo lên giường đơn của Lộ Chỉ, lúc bước lên xà ngang còn dùng tay đẩy đẩy vai Lộ Chỉ, nghiêm túc nói: "Cháu như thế nào nằm ngủ ở bên ngoài? Không cho chú đi lên?"
Lúc nói ra lời này, không khí thật xấu hổ, Tần Tư Hoán còn nói thêm.
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn nói: "Sao lại như vậy."
Sau một lúc lâu lại cười: "Cố ý không cho chú đi vào?"
Lộ Chỉ lùi nhanh vào phía trong, đối mặt với vách tường, nhắm mặt lại, ngủ!
Tần Tư Hoán trèo lên giường, nằm ngoài phía lang can.
Tần Tư Hoán, người cao chân dài, vai rộng, lúc nằm xuống như muốn ép Lộ Chỉ thành mặt bánh.
Lộ Chỉ không thoải mái lẩm bầm một tiếng rất nhỏ, Tần Tư Hoán nghe được, giống như tiếng mèo con, mềm mại đáng yêu.
Hắn không nhịn được, sung sướng cười một tiếng, xoay người, nằm nghiêng, từ phía sau ôm lấy cậu, đem cậu ôm trọn trong lòng ngực mình.
Hắn ghé vào bên tai Lộ Chỉ, chậm rì rì nói: "Giường có hơi chật."
Lộ Chỉ:?
Một ngày không nói mấy lời này hắn sẽ chết phải không?!
Trên người cậu có một mùi hương nhàn nhạt, rất ngọt ngào, Tần Tư Hoán chóp mũi ở ngay gáy cậu, hít sâu một hơi, thoải mái thở dài một tiếng: "Bảo bối nhỏ, sao em lại thơm như vậy."
Trong ký túc xá tối đen như mực, Lộ Chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận được chỗ nào đó, toàn thân cứng đờ.
Vất vả một ngày, mới gặp được tâm can bảo bối nhỏ của mình, Tần Tư Hoán cũng không muốn dọa đến cậu.
Giọng hắn trầm khàn nặng nề, cầm chặt cánh tay của Lộ Chỉ, cảmh cáo: "Đừng nhúc nhích, chúng ta nói chuyện một lát."
Lộ Chỉ bất động, đẩy cánh tay đang ôm eo mình của Tần Tư Hoán, nhẹ nhàn xoay người, nằm nghiêng đối mặt với hắn, mắt tròn xoe nói: "Nói cái gì?"
Đêm nay không có ánh trăng, bức màn che toàn bộ cửa sổ, trong phòng tối đen.
Tần Tư Hoán nắm lấy tay Lộ Chỉ, cảm thấy tình cảm trong lòng như muốn trào ra, hắn cầm tay Lộ Chỉ đặt lên lòng ngực mình, nhẹ giọng nói: "Không có giống như trêu chọc mèo con với chó con."
Lộ Chỉ co rút người lại.
Người đàn ông giơ tay vuốt tóc cậu, ôn nhu nói: "Thật sự thích em."
Lộ Chỉ mím môi, thật sự rất muốn cười. Nhưng cậy cố nhịn, không muốn để Tần Tư Hoán biết được cậu đang vui vẻ trong lòng hắn.
Tần Tư Hoán ngửi hương vị ngọt ngào trên người cậu, nói: "Thật sự rất thích em."
Lộ Chỉ rút tay về, mím chặt môi, trpng bóng tối, trái tim như hoa nở, như những bông hoa rực rỡ nở khắp núi rừng Tây Nguyên.
Cậu trong lòng thầm nói.
Em cũng rất thích anh.
Đôi môi Tần Tư Hoán hôn hôn sườn mặt của cậu, lại hung hăng mà nhéo má của cậu, nói: "Muốn đem tất cả đều cho em."
Lộ Chỉ bị đau, đang muốn trốn, đã bị Tần Tư Hoán ấn lại gáy, đem mặt cậu để trên xương sườn lòng ngực mình.
Nhịp tim đập mạnh mẽ, một nhịp lại một nhịp, tần suất giống như Lộ Chỉ vậy đập rất nhanh.
Hắn nói: "Bảo bảo*, chính là thích em như vậy."
Thích đến nỗi trái tim cũng muốn đau.
Lộ Chỉ cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu đều là câu nói đó của Tần Tư Hoán "Bảo bảo, chính là thích em như vậy".
Bảo, bảo bảo......
Lão chó già dám gọi cậu là bảo bảo!!!
Cậu nuốt nước miếng, ngón tay nắm chặt góc áo của Tần Tư Hoán, lòng ngực không chịu khống chế đập rất nhanh, còn có một niềm vui từ đáy lòng ập đến, giống như chai coca bị ngưòi ta lắc mạnh, khi mở ra sẽ bắn ước cả người bạn..
Cậu đem mặt cọ cọ trong lòng ngực Tần Tư Hoán, làm dịu lại tâm trạng đang kích động của mình, có chút trẻ con nói: "Đã biết."
Tần Tư Hoán dừng lại động tác, chạm lên mặt cậu, lại xuống đến cằm, ôn nhu hỏi: "Bảo bảo, có thích chú không?"
Lộ Chỉ:......
Bảo bảo cùng chú gì gì đó......
Thật sự là quá cmn thẹn đi.
Lộ Chỉ không muốn nói những lời này với hắn, đỏ mặt e thẹn nói: "Đừng có gọi bảo bảo nữa được không."
Tần Tư Hoán tay vỗ vỗ lưng cậu "Không thích?"
Lòng bàn tay nam nhân có vết chai, chạm qua làn da tinh tế của thiếu niên, làm Lộ Chỉ không nhịn được run rẩy, cắn môi, từ môi nói ra một chữ "Ừm".
"Nhưng." Tần Tư Hoán ghé sát lại gần, "Chú thích gọi như vậy a."
Cậu cũng giống bảo bảo mà.
Nhỏ tuổi, lại ngây thơ, giống như nai con, làm người khác chỉ muốn bỏ trong lòng bàn tay mà che chở, nhưng lại không ngăn được muốn khi dễ cậu đến khóc.
Tần Tư Hoán bàn tay đã sờ đến eo của cậu, không nhịn được nâng cằm, hôn lên môi cậu.
Lộ Chỉ cảm thấy mình y chan con cá nằm trên thớt, chỉ một lát nữa thôi là chết.
Cậu khó khăn mà mở miệng: "Chú, bạn cùng phòng của cháu có khả năng leo tường trở về."
Tần Tư Hoán sửng sốt.
Tưởng tượng đến khả năng Lộ Chỉ bị người nhìn thấy, tâm tư vừa mới nảy ra liền biến mất hơn phân nữa.
Hắn không muốn bộ dáng trên giường của Lộ Chỉ bị người khác nhìn thấy.
Tần Tư Hoán ôm chặt Lộ Chỉ, như muốn đem cậu khảm vào xương cốt của mình.
Lộ Chỉ cũng không dám động.
Cậu là con trai mới lớn, lại vừa mới khai trai, nên tất nhiên sẽ có suy nghĩ muốn làm một lần.
Nhưng cố tình đây lại là ký túc xá, xui xẻo bạn cùng phòng mà trèo tường trở về, mặt mũi nào cậu còn dám ra ngoài gặp người.
Đang lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
- - "Hồ lô oa, hồ lô oa, một cái cây có bảy bông hoa, la la la la la la la la la......"
Lộ Chỉ nhíu mày: "Chú, chú như thế nào lại cài tiếng chuông điện thoại ấu trĩ như vậy?"
Tần Tư Hoán nói: "Không phải chú."
Hắn tuy rằng đã từng nghe Lộ Chỉ hát qua bài này, nhưng thật sự cảm thấy....... Quá khó nghe.
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, ở trong đêm yên tĩnh rất chói tai.
Lộ Chỉ hình như nghe được ngoài tiếng nhạc chuông ấu trĩ, còn có tiếng sét đánh, còn có tiếng mưa rơi nữa.
Người cậu cứng đờ, chân đạp đạp Tần Tư Hoán, giọng có chút run: "Chú đi xem thử đi...... Chú."
Tiếng sét đánh quen thuộc, gợi nhớ lại ký ức của cậu, cảm xúc của cậu lập tức chìm đắm trong quá khứ, có chút không bình tĩnh kịp.
Tần Tư Hoán tên đã trên dây, cũng không rề rà, xem bảo bối nhỏ trong lòng mình một cái, rồi xuống giường tìm kiếm.
Điện thoại trên bàn sách của Lộ Chỉ đang không ngừng rung.
Hắn cầm lấy điện thoại, xem tên hiển thị.
Hai chữ "Ca ca" vô cùng đơn giản.
Hắn nhớ tới Sầm Tề Viễn, nhíu mày, đem điện thoại đưa cho Lộ Chỉ, kiềm nén lại cơn ghen, hỏi: "Ca ca là ai?"
Lộ Chỉ lúc cầm điện thoại cũng có chút hoài nghi, nhìn tên hiển thị mới nhớ tới.
Điện thoại của cậu mua tứuc học cao tam, xuất phát từ tinh thần tiết kiệm của lão bố, mà cậu không được đổi điện thoại mới.
Cậu lúc học cao tam có chút nhớ Sầm Tề Viễn, ghi chú tên cho hắn