Thanh Sanh cúi đầu, hai tay nắm thành quyền. Bỗng nhiên một cái tát từ đâu giáng trên mặt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Nhất Tâm đã đứng đó từ lúc nào. Có lẽ bị ánh mắt của Thanh Sanh dọa sợ, Nhất Tâm cũng có chút dịu đi.
"Ngươi lừa ta!", Nhất Tâm loáng thoáng nhận ra người kia chính là nữ tử hôm đó đã ra sức che chở Thanh Sanh.
"Ta lừa ngươi cái gì?", ngữ khí Thanh Sanh mơ hồ khó hiểu, nhưng đã mang vài phần bất thiện. Nàng cũng không phải một quả dưa hấu, để cho mỗi người tới đều có thể tùy ý đánh một phát.
"Ngươi nói ngươi là nữ tử, nhưng rõ ràng vừa này nàng kia muốn hôn ngươi", Nhất Tâm trả lời, có chút hấp tấp vội vàng.
Thanh Sanh càng ngày càng bực, nhưng cũng lười giải thích, liền cầm lấy tay nàng áp lên ngực mình, dường như muốn hét vào mặt người đối diện,
"Vậy tự ngươi kiểm tra!"
Chính Nhất Tâm cũng cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay, nhưng nàng vẫn không dám tin, cho nên dùng lực ấn một cái.
"Nhẹ một chút, đau", Thanh Sanh tức giận nhắc nhở, cũng đồng thời lùi lại. Nhất Tâm lập tức rút tay về, vì xấu hổ mà khuôn mặt cũng hồng lên, một lời cũng không nói.
"Tin rồi chứ? Lần này coi như ngươi cũng đã đòi được nợ rồi, thanh toán xong xuôi thì đừng tìm ta gây phiền toái nữa", biểu tình của Thanh Sanh hẳn là vô cùng mất kiên nhẫn, ngay cả giọng nói cũng nghe được tia phiền não.
Hai tay buông bên người, trong lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác mềm mại, Nhất Tâm nắm tay thành quyền, dù không trả lời nhưng biểu tình tựa như có điều suy tư.
---
Mặc Khinh Nguyệt cùng sáu người khác đứng bên ngoài trạm dịch, hàng hóa cũng đã chất đầy trên xe ngựa. Bọn họ xuất phát tới Long Môn thành giao thương, mà mấy người nhóm Thanh Sanh lại chuẩn bị lên đường tới Yến Sơn quan, cho nên từ nay chia tay, mỗi người một ngả.
"Cố huynh, giữ lấy ngọc bội ta đã đưa cho huynh, sau này đại sự xong xuôi nhớ tới Tô Châu tìm ta a", Mặc Khinh Nguyệt lấy khỏi ngực áo một khăn tay tơ lụa màu hồng đào, nhẹ thấm nước mắt nơi khóe mắt, vừa nói vừa lưu luyến kéo tay Thanh Sanh không ngừng. Thanh Sanh, lúc này đang bối rối, không thể làm gì khác ngoài không ngừng gật đầu.
"Nhưng ta biết chắc chắn huynh sẽ không tới tìm ta đâu, cho nên chi bằng huynh nói ta biết huynh ở đâu, ta sẽ tới tìm", Mặc Khuynh Nguyệt lại nói, môi mỏng mím lại, trên người hắn tỏa ra hương son phấn có chút nặng. Thanh Sanh đã bắt đầu muốn đổ mồ hôi rồi, đành miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười hoàn mỹ sán lạn,
"Thân như lục bình, bốn bể là nhà. Nếu có duyên, sau này nhất định sẽ gặp lại",
Mặc Khinh Nguyệt nghe vậy lại càng khổ sở, trong lòng tràn ngập tiếc nuối. Hắn nhìn quay mấy lần cũng không tìm thấy công tử áo lam hôm đó đi cùng với Thanh Sanh, lại thêm một phần thất vọng, cuối cùng đành quay lưng từ biệt.
"Tiểu tử, lão tử đi đây, có duyên sẽ gặp lại!", Trương Chấn Hổ dùng sức mà vỗ vỗ lên bả vai Thanh Sanh, làm nàng thiếu chút nữa muốn đổ rụp xuống đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái đi, nhưng nàng vẫn mỉm cười nhìn Trương Chấn Hổ,
"Lão tử thật không nỡ bỏ ngươi mà đi, ngươi a, thật hợp với khẩu vị của lão tử. Đáng tiếc một thân kinh mạch đều hỏng cả, nếu không đã có thể theo lão tử tung hoành thiên hạ, xưng bá tứ phương rồi...", Trương Chấn Hổ ghìm sức lại, nhè nhẹ vỗ vai nàng. Hắn vẫn không khỏi thấy tiếc cho nàng, cho nên ngay sau đó đã lấy ra từ ngực áo một quyển sách ném qua cho nàng, trên sách đề tựa "Linh hoạt kỳ kỹ".
"Đây là sách quý, lần đó lão tử khó khăn lắm trộm được. Ngươi cứ cầm lấy, thi thoảng xem một chút, dù là không có võ công cũng phải học vài tuyệt kỹ phòng thân", Thanh Sanh đương nhiên là vui mừng khôn xiết, luôn miệng nói đa tạ. Trương Chấn Hổ không khỏi nổi lên cảm giác sủng nịch, xoa xoa đầu nàng rồi mới xoay người đi.
"Cố công tử, ngày đó bần đạo khuyên công tử nên dùng Chân nguyên đan, hại công tử tiêu tán hết kinh mạch, mong công tử không để tâm chuyện cũ, sau này chúng ta chắc chắn còn gặp lại", Ngô Chân Tử và Bất Giới hòa thượng cùng tới từ biệt.
"Không sao, sau này còn gặp lại", Thanh Sanh nhàn nhạt cười đáp. Ngay cả huynh muội Nhất Tâm đứng phía xa cũng hướng về phía nàng ôm quyền từ biệt, mà nàng cũng gật đầu đáp lễ. Chỉ là không ngờ Nhất Tâm lại chạy về phía này, biểu tình phức tạp mà ném cho nàng một lọ thuốc. Thanh Sanh bắt lấy, nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
"Đây mới chính là Hộ nguyên đan, dùng đồng thời với Chân nguyên đan không chỉ có thể bổ trợ lẫn nhau, mà nó còn giúp bảo vệ tâm mạch. Hôm đó ta hận ngươi khinh bạc, không hề nói cho ngươi biết nếu muốn dùng Chân nguyên đan còn cần phải có Hộ nguyên đan, cho nên đương nhiên kinh mạch ngươi không chịu nổi dược tính cực mạnh. Hôm nay... đưa ngươi Hộ nguyên