Đường mòn hiểm trở, xe ngựa chạy chầm chậm. Yến Sơn quan loáng thoáng hiện lên nơi xa, từ đây nhìn lại giống như một long tướng oai phong đứng nghiêm trong sa mạc, khôi giáp đã bạc màu qua bao phong sương vẫn hiên ngang vững vàng bảo vệ giang sơn gấm vóc phía sau.
Càng tới gần Yến Sơn quan mọi người lại càng mệt mỏi uể oải. Tường thành kiên cố cao lớn dần dần hiện lên rõ ràng, mà ánh mắt Trữ Tử Mộc cũng càng trở nên kích động hơn. Đang lúc đoàn người tiến gần về phía cổng thành, đột nhiên lại gặp một ổ mai phục. Ở nơi đường mòn vắng vẻ này không thiếu gì mai phục, hầu hết đều là cướp đường mà thôi. Mấy tên nhảy ra từ hai bên đường, nhìn liền biết là nam tử Mạc Bắc, tay lăm lăm trường đao, la hò toán loạn, đều lấy xe ngựa làm đích mà tấn công. Trần Đức Khánh ra lệnh một tiếng, cả trăm thị vệ từ phía sau xông lên, trong chớp mắt đã tuốt kiếm khỏi vỏ.
Giặc cỏ đương nhiên không bì được với thị vệ đã qua huấn luyện có tổ chức, nhưng bọn chúng so với người Trung Nguyên cao lớn hơn rất nhiều, mười mấy tên cùng vung đao xông tới hùng hổ chém giết. Võ công của bọn chúng cũng không giống loại võ công của người Trung Nguyên, hoàn toàn là mạnh mẽ dùng sức, cho nên làm cho thị vệ có chút bối rối khó ứng phó.
"Thanh Sanh, vào đây", giọng nói biếng nhác của Trữ Tử Mộc vang lên từ trong xe ngựa. Thanh Sanh vốn đang cưỡi ngữa dẫn đầu cùng với Trần Đức Khánh, nhưng đột nhiên bị tập kích, mà nàng lại không đánh được, cho nên đành tới bên xe ngựa của Trữ Tử Mộc canh giữ.
Nghe được tiếng gọi, Thanh Sanh vén màn cửa leo lên xe. Xe ngựa nhỏ hẹp yên tĩnh, mà bên ngoài lại ồn ã tiếng chém giết, tình huống này làm cho Thanh Sanh như đứng trên lửa ngồi trên than.
"Ta đứng bên ngoài, ngươi ngồi trong này cũng tương đối an toàn rồi", nàng định đi ra ngoài, nhưng Trữ Tử Mộc lại lập tức túm lấy tay áo nàng, cùng nàng nhảy khỏi xe. Chân vừa chạm đất đã có một tên từ xa lao tới đây, vừa chạy vừa hò hét vang trời.
"Ngươi xuống đây làm gì, mau vào trong!", Thanh Sanh có chút tức giận, đẩy nàng vào trong xe ngựa.
"So với sức lực trói gà cũng không chặt của ngươi, ta ra ngoài còn có thể giúp ích hơn chút", trong giọng nói của Trữ Tử Mộc còn pha chút trêu chọc, liền xoay người tới che phía trước Thanh Sanh.
Đang một hồi giết ẩu đả không ngừng, đột nhiên có một tràng thanh âm vó ngựa nện xuống nền đất đá vang tới đây. Chưa kịp định thần, một tiểu đội Hắc Hổ quân đã hiện ra trước mắt, tiếng vó ngựa vang vọng khắp không trung, át đi cả tiếng đao kiếm chạm nhau. Đám giặc cỏ thấy vậy, gào thét gọi nhau, muốn thật nhanh rút khỏi hiện trường.
Một tiểu binh đoàn Hắc Hổ quân tiến đến như bão táp, ai nấy đều cầm trường thương trên tay, chia thành ba hàng phi ngựa tới chặn đường lui của đám giặc cỏ. Ba hàng quân xếp thành những hàng ngay ngắn chỉnh tề, từ phía sau, một người một ngựa chậm rãi tiến lên. Người này một thân khôi giáp đen tuyền ngồi thẳng thắn trên lưng hắc mã, thân cao tám thước, mắt như chuông đồng, mày như lưỡi kiếm, tỏa ra loại sát khí uy nghi như của thượng thần, làm cho bốn bề đều yên lặng.
"Trói mang đi!", Trữ Viễn Võ hét lớn một tiếng vang vọng khắp đường mòn, có cỡ nào là hào khí can vân. Hắn quay đầu quét mắt qua đoàn người ngựa, vừa muốn lên tiếng đã bắt gặp người mặc trường sam lam nhạt đang đứng cạnh xe ngựa. Dung mạo quen thuộc làm cho hắn trợn mắt mà nhìn, miệng há to mà run run không nói nên lời.
"Tướng quân... ngài sao thế?", bộ dạng Phó Thống lĩnh như thể vừa tận mắt thấy quỷ, ngay cả môi cũng muốn tái đi rồi. Hắn đưa tay vỗ vỗ vai Trữ Viễn Võ, chưa kịp vỗ đến cái thứ ba đã làm Trữ Viễn Võ giật mình, không nói không rằng một phát nhảy khỏi thân ngựa, mũi chân điểm một cái trên đất, thân thể cao lớn đã hùng hổ chạy lại phía Trữ Tử Mộc, nét mặt vừa mừng vừa sợ, mở hai cánh tay thật rộng muốn ôm chầm lấy nàng.
"Dừng lại!", Trữ Tử Mộc hung dữ cho hắn một cái trợn mắt, lại lớn tiếng hò hét, ý rằng hắn không thể vứt hết mặt mũi trước tướng lĩnh được. Mà hắn đã không thu tay kịp nữa rồi, không còn cahs nào khác, theo quán tính chuyển sang ôm chầm lấy nam tử thanh y đang đứng bên. Hai cánh tay như cứng rắn như đồng đen ôm Thanh Sanh vào trong ngực, còn rất thân thiết mà siết thêm mấy hồi, thật muốn làm cho nàng hoa mắt chóng mặt, chỉ còn cách chống hai tay trước ngực khôi giáp của hắn, cảm thấy dường như xương cốt trong cơ thể cũng đều nhuyễn ra hết.
"Huynh mau buông!", Trữ Tử Mộc lại càng tức giận, lớn tiếng quát tháo. Trữ Viễn Võ bị nàng dọa sợ, giật mình lập tức buông Thanh Sanh. Hắn xoa xoa hai tay chắp trước người, trên mặt chất đầy nụ cười vô hại, dường như đã cười thành một đóa hoa rồi. Chúng sĩ đứng xung quanh hẳn là run run một hồi, sâu kín nhìn nhau mà tự hỏi, đây vẫn là Trữ gia Nhị Tướng quân uy chấn bát phương đây sao?
"Trở về rồi nói sau", Trữ Tử Mộc nói với Trữ Viễn Võ, liền xoay người lên xe ngựa. Trữ Viễn Võ cũng quay người đi về phía hắc mã, vừa tới đã thấy được vẻ mặt nhăn nhó