"Ngưng Thu, Hồ Đức Thắng đã tới chưa?", Thái hoàng Thái hậu ngồi trước án, gương mặt đã gần tới tuổi tứ tuần của nàng được chăm sóc vô cùng tốt, dù là có thể nhìn thấy những nếp nhăn mập mờ nhưng dung nhan kinh diễm của nàng khi còn trẻ vẫn đọng lại, đủ làm người ta kinh ngạc. Kinh qua những năm tháng đằng đẵng nơi hậu cung khắc nghiệt này, giữa mi tâm nàng hoàn toàn là một cỗ uy lệ, xứng với phong thái của nữ nhân nắm trong tay thứ quyền thế chấp chưởng lục cung.
"Hồi bẩm Thái hoàng Thái hậu, người đã tới, nô tỳ lập tức truyền hắn vào", Ngưng Thu nói, người này không còn trẻ, thân hình gầy guộc, ước chừng lớn hơn chủ tử nàng năm sáu tuổi. Trên gương mặt hiện rõ nếp nhăn, khóe miệng trùng xuống, thanh âm nói ra phảng phất tia âm tàn, hẳn đã trải qua hết thảy những tàn nhẫn chốn thâm cung.
"Truyền vào", Thái hoàng Thái hậu gật đầu hạ lệnh. Chẳng bao lâu sau, có mội tên tiểu Thái giám mi thanh mục tú, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi được dẫn vào. Lần đầu tiên hắn được diện kiến Thái hoàng Thái hậu, đương nhiên là thập phần căng thẳng câu nệ, tay chân không biết để đâu cho phải, ánh mắt cũng chỉ biết chăm chăm nhìn trên mặt đất mà không dám ngước lên. Vầng trán đã toát mồ hôi lạnh, vạt áo sau lưng hẳn cũng đã sớm ướt đẫm rồi.
"Ai gia hỏi ngươi, ngày đó Càn Đức cung xảy ra binh biến, ngươi có mặt ở đó không?", Thái hoàng Thái hậu vuốt ve chuỗi phật châu trong tay, mi mắt khép hờ.
"Hồi bẩm, khi đó nô tài có mặt. Thường ngày nô tài chịu trách nhiệm mang đồ ăn từ Ngự Thiện phòng tới, sau đó đứng hầu hạ trước Càn Đức cung.", tiểu Thái giám quỳ trên đất, run rẩy hồi đáp.
"Vậy cho ai gia biết, ngày ấy Thái hậu rời Càn Đức cung hồi Phượng Tê cung, hết thảy có chuyện gì xảy ra? Ngươi nhìn được điều gì đều nhất nhất kể lại, không được phép gian dối", Thái hoàng Thái hậu hỏi tiếp, thanh âm uy lệ làm người nghe kinh hồn.
"Nô tài tuyệt đối không dám giấu diếm bất cứ điều gì, ngày đó Càn Đức cung đánh giết hỗn loạn, sau cùng... nô tài nhìn không rõ lắm, chỉ là loáng thoáng nhìn thấy cung nữ tâm phúc của Thái hậu hộ tống nàng rời khỏi Càn Đức cung. Lúc ấy Tô Tướng quân có tranh chấp gì đó với một thanh y nam tử, sau khi Tướng quân rời khỏi, Thái hậu cho lệnh đánh ngất xỉu nam tử kia, sau đó ôm hắn rời đi, có vẻ là đi về hướng Phượng Tê cung", tiểu Thái giám thành thật trình bày, nói xong, bản thân hắn cũng nhận thấy có cái gì đó không đúng. Hắn nói như vậy, chẳng phải là nói Thái hậu có tư tình sao? Cho nên hắn lập tức cuống quít dập đầu không ngừng, vội vàng sửa lại,
"Là cẩu nô tài nhớ lầm rồi, nếu là nam tử, cung nữ kia cũng sẽ không thể bế lên được. Thực ra thân hình người này mảnh mai thon gầy, chắc chắn phải là nữ tử cải nam trang, nương nương thứ tội, là do cẩu nô tài nhớ lầm!". Chuỗi phật châu trong tay Thái hoàng Thái hậu ngừng lại một lát, sau đó lại chậm rãi di chuyển, một viên lại một viên lướt qua đầu ngón tay, nhịp độ có chút mau. Hai mắt nàng khép hờ, nhưng sau đó đột ngột mở to, ánh mắt nghiêm nghị tỏa ra thứ lệ khí ngoan độc, lớn tiếng quát,
"Cẩu nổ tài ngươi lại cả gan vu cáo Thái hậu cùng nam tử có tư tình, Ngưng Thu, mau kéo hắn xuống chém!",
"Thái hoàng Thái hậu tha mạng, tha mạng a...", tiểu Thái giám giât nảy mình, hoảng hồn la lên cầu xin tha mạng, liều mạng dập đầu. Gương mặt trắng nõn non nớt chất đầy sợ hãi cùng bất an, hắn liều mạng cầu xin đấu tranh, nhưng vẫn bị hai thị vệ kéo xuống.
"Nương nương...", biểu tình Ngưng Thu có chút không đành lòng, muốn nói lại thôi.
"Không giết hắn, sau này những lời đồn đại khó mà ngăn được. Chuyện này chôn xuống, xem ai còn dám nói huyên thuyên", Thái hoàng Thái hậu nhàn nhạt nói, phật châu trong tay vẫn chuyển động không ngừng. Giữa mi tâm nàng không có nửa điểm nhân từ, trải qua nhiều năm tranh đấu chốn thâm cung đã sớm khiến hai từ 'nhân từ' này phai nhạt, làm cho tâm nàng vững như bàn thạch.
"Ngưng Thu, mấy ngày nay ngươi thăm dò được điều gì rồi? Vẫn là người đó sao?", Thái hoàng Thái hậu hỏi, ngữ điệu ảm đạm.
"Hồi bẩm, đúng là người đó. Từ đại loạn Phượng Tê cung tới hành thích Dưỡng Tâm điện, cung nữ này đều giữ toàn mạng, quả thật là cao số. Hai ngày liên tiếp Thái hậu giữ người này lại trong phòng, tới ngày thứ ba nàng tới Ngự mã phòng, rồi Thái hậu cũng theo nàng tới đó, hai người...", Ngưng Thu do dự, chần chừ muốn nói,
"Thành thực hồi bẩm!", Thái hoàng Thái hậu quát lên một tiếng chói tai, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn,
"Hai người... ôm nhau mà khóc", Ngưng Thu chần chừ một khắc mới chậm rãi nói.
'Lạch cạch' một tràng chói tai, chuỗi