Tháng chín đầu thu, tàng cây xanh biếc nhiễm hồng sương ban sớm. Có một cơn gió lành lạnh lướt qua, lá cây còn đọng sương sớm cũng cuốn theo chiều gió, tạo thành một bầu trời rợp lá. Giữa hồng tường nơi cung cấm lại có loại quang cảnh đẹp đẽ nên thơ thế này, Đoan Nhược Hoa cùng Thái hoàng Thái hậu ngồi trên đình trong Ngự Hoa viên, trên bàn là trà xanh cùng các loại điểm tâm, bên cạnh là cung nữ đang quỳ, nhè nhẹ đấm bóp chân cho Thái hoàng Thái hậu.
"Nhược Hoa, tàn quân phản loạn của Nam Quận vương ngày ấy, hiện tại xử lý ra sao rồi?", Thái hoàng Thái hậu chậm rãi hỏi, ánh mắt uy lệ quét qua gương mặt trong trẻo lạnh lùng của người đối diện, tay thon không ngừng lần hạt phật châu, lóe ra tia thăm dò.
"Cấm Vệ quân đã quy hàng, phối hợp với Kỵ binh Tô Châu đẩy lùi phản quân tới ngoại thành Đế kinh, sắp tới điều thêm hai ngàn Cấm Vế quân cùng ba ngàn Kỵ binh đánh một trận cuối cùng, dự rằng có thể hoàn toàn đánh tan Hồng Hổ quân của Nam Quận vương", Đoan Nhược Hoa thản nhiên trình bày, giữa mi tâm có chút thoải mái. Thời gian này nàng bận rộn phụ tá Tân hoàng, chấp chính triều đình, liên miên không dứt không khỏi làm nàng mệt mỏi, nay binh biến đã qua, sự việc lần này cũng là một cơ hội để giữ yên lòng bách tính, chấn chỉnh triều cương. Giông tố qua rồi, nàng cũng có thêm thời gian ở bên Thanh Sanh.
"Ai gia cũng nhất thời không ngờ được vị Tứ Hoàng tử Chu Nguyên Kỳ này lại đã mang lòng phản nghịch bấy lâu, tới nay mới lộ ra lòng muông dạ thú, thật làm cho người ta tức giận không nguôi. Bất quá Tô gia Tô Tướng quân quả thật có tài có trí, hắn lập đại công cho Đại Chu rồi", Thái hoàng Thái hậu vừa nhấp một ngụm trà vừa nói, ngón tay đeo hộ giáp tinh xảo vuốt ve cành hồng mai còn vương sương sớm.
Đoan Nhược Hoa cũng nâng chén trà, "Tô Tướng quân dũng mãnh thiện chiến, lại mưu binh xuất chúng, công lao của hắn không thể không nhắc, nhưng Trữ gia cũng có công không nhỏ. Ngày đó Hắc Hổ quân triệt binh Yến Sơn quan một đường tiến Bắc trợ giúp Kỵ binh, lại chế tạo ra hỏa công, lực sát thương cùng với hiệu quả lớn chưa từng thấy, cho nên mới có cơ hội khống chế phản quân, thu phục Cấm Vệ quân",
"Vậy sao? Trữ gia lại có bậc nhân tài kiệt xuất tới vậy sao? Ai gia lại chưa từng nghe nói có chuyện như vậy. Nếu Trữ gia lập công lớn như thế, ngày sau triều cục ổn định rồi liền khao thưởng Trữ gia cùng toàn bộ tướng sĩ Hắc Hổ quân, đừng bạc đãi công thần", biểu tình của Thái hoàng Thái hậu nổi lên một tia bất ngờ, hẳn là Đoan Nhược Hoa cũng biết Trữ gia hiện nay vừa là công thần, vừa là mối nguy đối với Hoàng tộc, mà nàng bỗng nhiên lại coi trọng Trữ gia, quả thật khó hiểu.
"Bản thân thần thiếp hiểu rõ, Trữ gia trong tay nắm binh quyền, trấn thủ phòng tuyến Trấn Bắc cho Đại Chu, đương nhiên cần phải dốc sức phò tá đại nghiệp", Đoan Nhược Hoa vuốt ve hộ giáp nơi ngón tay, tự nàng cũng hiểu đối phương nghĩ gì.
"Nhược Hoa có trí tuệ mưu lược lại thấu đáo hơn người, đâu như ai gia, tuổi cao rồi, ngay cả dung nhan cũng phai nhạt đi nhiều, tất nhiên không cần bận tâm đến ta", Thái hoàng Thái hậu liếc nhìn nàng một cái, lời lẽ nhường nhịn mà ánh mắt uy nghiêm, không nghe được hờn giận. Ý tứ muốn nói, Đoan Nhược Hoa hiện tại đã là Thái hậu, ngay cả ý tứ của nàng cũng dám không để tâm cân nhắc.
"Mẫu hậu quá khen, những lời này thần thiếp không xứng. Từng lời mẫu hậu dạy bảo, thần thiếp đều ghi nhớ trong lòng", Đoan Nhược Hoa vẫn điềm nhiên trả lời, trước nay nàng đều thấu triệt lòng người một cách dễ dàng, cho nên nói ra câu trả lời cũng làm Thái hoàng Thái hậu yên lòng đôi phần.
Tuy rằng Đoan Nhược Hoa đối với bất kỳ ai đều giữ thái độ lạnh nhạt không thân, nhưng tình cảm giữa nàng mà mẫu hậu xưa nay vẫn đều hài hòa trên nhường dưới kính, chỉ là không biết từ khi nào, mẫu hậu lại có điều không vừa lòng đối với nàng. Nàng tự tay rót trà cho Thái hoàng Thái hậu, ngọc thủ đưa tới một miếng điểm tâm, lúc này Thái hoàng Thái hậu mới hòa hoãn bớt, rồi khẽ thở dài, như có chút không đành lòng,
"Ai gia chỉ nói một câu này, nếu ngày có bắt sống được Tứ Hoàng tử, cứ giữ lại cho hắn một mạng đi thôi. Thu lại binh quyền, phế truất tước Vương, rồi đày hắn tới biên ải cũng được, nhưng đừng lấy mạng hắn, dù sao hắn của là Thân Vương đương triều, là hoàng mạch của Đại Chủ, mà cũng là thân thúc phụ của Hoàng thượng".
"Thần thiếp cẩn tuân ý chỉ Mẫu hậu", Đoan Nhược Hoa điềm đạm mà lạnh nhạt đáp lời, ngữ khí cung kính hết mực, nhưng sắc mặt nhất nhất không đổi.
"Đứa nhỏ này, trong lòng lúc nào cũng lo lắng chu toàn những thứ lễ nghi, đừng tưởng ai gia mắt mờ rồi liền không nhìn ra", Thái hoàng Thái hậu nói, trong lời nói nghe được giận dỗi.
"Thần thiếp vẫn chưa từng nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào của năm tháng trên dung nhan mẫu hậu, là do người quá khiêm tốn rồi", Đoan Nhược Hoa buông lời khen ngợi, dù là hờ hững nhưng cũng không kém phần thanh nhã, quả nhiên Thái hoàng Thái hậu hừ nhẹ một tiếng, rồi ý cười lại hiện trên mặt, "Hay cho Nhược Hoa ngươi, miệng lưỡi khéo léo nhưng cũng không