Sau bữa tối, mọi người lần lượt nói lời từ biệt. Thanh Trúc và Nguyệt Tịch, hai người nước mắt rơi đến loạn thất bát tao, không chịu buông tay Thanh Sanh. Xong xuôi, Thanh Sanh về phòng thu dọn đồ đạc, sắp xếp quần áo cùng nữ trang, cũng không có gì nhiều. Tắm rửa xong xuôi, như thường lệ dạo bước tới tìm Nhược Hoa.
Nhìn từ xa, hình bóng Đoan Nhược Hoa đứng thằng lưng trong đình viện, trăng phủ lên thân ảnh nàng một tầng sáng mờ ảo, bạch y tung bay theo gió. Thanh Sanh chậm rãi đi lại gần, sóng vai nàng mà đứng, tựa như đây chỉ là một hành động theo bản năng.
"Cuối thu rồi, trời lạnh, cẩn thận một chút", Thanh Sanh ôn nhu cất lời. Đoan Nhược Hoa quay đầu, con ngươi mềm nhẹ dịu dàng như nước dưới hồ.
"Mỗi đêm ta đều đứng ở đây, mà mỗi đêm đều nghe tiếng bước chân ngươi tới. Ngươi luôn luôn đến bên ta, không chậm dù chỉ một khắc. Mỗi khi nghe tiếng bước chân của ngươi, ta đều nghĩ, thói quen là một thứ thật đáng sợ, và liệu ta có thể nghe tiếng ngươi tới mỗi ngày hay không", Thanh Sanh mỉm cười, "Muốn ta mỗi ngày đều tới, ngắm cảnh đẹp cùng nàng sao?", "Còn có, vì bóng đêm quá đỗi lạnh lẽo, mà lòng ta, cũng lạnh". Thanh Sanh đan ngón tay vào bàn tay nàng, "Vậy có ta trong lòng nàng là được rồi". Nhược Hoa không nói gì nữa, chỉ thở dài một hơi.
Hai người trở về phòng, không khí trầm mặc một cách bức bối, có điểm khổ sở. Hai người cũng chỉ có thể im lặng ngồi bên nhau, không thể nói điều gì. Từ khi hai người xác định tình cảm, trừ nụ hôn bên hồ lần đó, ngoài ra chưa từng tiến xa hơn, đều là thủ chi lấy lễ.
Ánh sáng từ ngọn nến chiếu rọi khắp phòng một loại ánh sáng mờ ảo mông lung, tôn lên thân ảnh của Nhược Hoa. Ánh mắt chập chờn theo ánh nến, rọi vào lòng Thanh Sanh đang ngồi đối diện. Thanh Sanh đưa tay, nhẹ nhàng rút cây trâm ngọc xanh biếc ra khỏi búi tóc của nàng, tóc đen như thác từng sợi đổ xuống, dần dần đầu vai đã bị phủ kín bởi suối tóc. Làn da như mỹ ngọc, tóc đen xõa ngang, phong tình tố vận, khó mà có thể dùng lời nói miêu tả. Thanh Sanh nhìn ngắm đến ngây dại, như bị mê hoặc mà đưa ngón tay quấn quanh sợi tóc bên thái dương Nhược Hoa, thấp giọng nỉ non,
"Ngữ Nhi?"
"Ân"
"Ngữ Nhi..."
"Ân"
Đoan Nhược Hoa cúi đầu, má nhuộm hồng, kiều mị không hề có một phần thua kém Hải đường khi nở rộ. Tim Thanh Sanh như rơi một nhịp, hay tay đan lấy tay Đoan Nhược Hoa, kéo nàng gần sát. Môi mỏng nhẹ nhàng dán lên trán nàng, xúc cảm mát lạnh truyền tới đầu môi, lông mi nàng như cánh hoa trước gió, run nhẹ. Môi lướt xuống một đường, xuống tới chóp mũi, cuối cùng rơi vào một đôi môi mát lạnh ướt át, nhẹ nhàng chạm vào rồi rời ra. Thấy khóe môi nàng nhếch lên mỉm cười, tim Thanh Sanh run lên. Con ngươi đen nhánh lưu chuyển sóng sánh, toàn bộ lạnh lẽo đều đã bị hòa tan mà bốc hơi hết, toàn bộ lãnh khí hóa thành nhu tình, một đường đi vào lòng Thanh Sanh, giống như nước mát thẩm thấu vào lòng nàng.
Thanh Sanh không cam lòng, lại cúi đầu sáp môi lên nơi đôi môi người kia, đầu lưỡi linh hoạt quét qua cánh môi, lúc mạnh lúc nhẹ, thỉnh thoảng khẽ cắn, hít lấy hương hoa lê thanh mát đang tỏa ra bốn phía. Môi lưỡi tương giao quấn quanh, tim Đoan Nhược Hoa đập cấp tốc, tầng băng cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn, trong lòng trào ra một dòng nước ấm.
Đến khi hơi thở đã cạn, Đoan Nhược Hoa nghiêng đầu, khẽ rời đi nửa tấc. Gò má nhuộm hồng, con ngươi tỏa ra tia mị mị, môi hồng ướt át, tản ra vẻ đẹp quyến rũ hồ mị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thanh Sanh vòng tay qua, ngón tay thon dài vỗ nhẹ vòng eo nàng, môi quét qua khẽ hôn vành tai, rồi lướt xuống cổ, đôi môi phớt qua vuốt ve, da thịt trắng nõn theo môi Thanh Sanh mà nổi lên tầng ửng đỏ. Đoan Nhược Hoa nghiêng đầu theo từng đường lướt của môi Thanh Sanh, mơ hồ vô lực. Thanh Sanh giữ lấy đai lưng của nàng, thanh âm khàn khàn, "Ngữ Nhi, có thể không?", thanh âm đè nén tình cảm nồng đậm, Đoan Nhược Hoa khẽ gật đầu, hai tay giữ vạt trường sam trước ngực Thanh Sanh kéo về phía mình, vùi đầu vào cổ nàng.
Ánh trăng xuyên qua tấm màn buông, chiếu lên hai cỗ thân thể hoàn mỹ bên trong, trung y lộn xộn nửa mở nửa đóng, tôn lên vẻ đẹp mờ ảo vô thực. Mái tóc dài buông xõa lộn xộn tản ra trên giường, đan xem quấn lấy nhau. Thanh Sanh nâng niu vuốt ve từng tấc da thịt Nhược Hoa, trân trọng tựa như gấm vóc. Lông mi nàng nồng đậm, khẽ run. Thân thể tinh xảo động lòng người, nhưng có chút gầy, xương quai xanh lộ rõ, như hồ điệp giương cánh. Môi Thanh Sanh lướt qua, mang theo hỏa thiêu, đốt lên ngọn lửa trên từng tấc da thịt. Thuận thế hôn xuống một đường, ngậm lấy hai khỏa tuyết trắng no đủ, khẽ mút vào, đầu lưỡi nóng rực xoay quanh. Nụ hoa đứng ngạo nghễ, chợt như khoái cảm đánh tới, Đoan Nhược Hoa cắn chặt môi dưới, trong họng cực lực giữ lấy tiếng than, hay tay xuyên qua mái tóc đen xõa của Thanh Sanh, giữ lấy đầu nàng. Thanh Sanh không ngừng, tay vuốt ve nơi eo nàng, y phục lộn xộn, tùy ý khai mở. Nàng nóng nảy không còn chút kiên nhẫn, tay có chút run, khó khăn cởi áo.
"Thô lỗ", Đoan Nhược Hoa cười khẽ nỉ non, đầu ngón tay khẽ kéo vạt áo, y phục tản hết ra, thân thể phong tình nồng đậm hoàn toàn bại lộ dưới ánh nến. Nhìn Thanh Sanh ngơ ngẩn, Nhược Hoa nhếch môi cười khẽ, chủ động cầm lấy bàn tay nàng đặt lên bụng dưới. Thanh Sanh như bị sét đánh, tự cởi đi vạt áo, kéo thân thể lại gần, bàn tay chạy khắp người Nhược Hoa, như đốt lên lửa nóng. Tay nàng chậm chạp lướt xuống hơi cẩn mật kia, làm cho người kia khẽ run. U cốc đã ướt át, nhưng vẫn chưa đủ động tình, nàng nhếch môi cười, môi mỏng ấm nóng rơi xuống, chậm chạp ôn nhu, đầu lưỡi khẽ vươn ra thưởng thức cánh hoa, buông hơi thở nhẹ. Đôi môi tìm kiếm nhụy hoa, đầu lưỡi tham luyến không rời, khẽ lướt quanh, lại mút vào. Một dòng nước ấm tuôn ra, hương thơm như mật, nhìn lên chỉ thấy người kia đang gắt gao cau mày, cực lực cắn môi, tay gắt gao nắm lấy chăn gấm phía dưới, làn da ửng đỏ.
Thanh Sanh vươn người lên, đưa tay khẽ vuốt môi nàng, ngón tay đi vào trong khoang miệng, dây dưa cùng với đầu