Hoàng cung rộng lớn, cả một trời mưa phùn mịt mù, theo lời Quý ma ma dặn dò, Thanh Sanh men theo đường lát đá xám mà đi. Mưa phất qua lớp ngói lưu ly, bao trùm lấy quần thể kiến trúc đồ sộ kiên cố. Xa xa là Mộc Hà cung, từ xa nhìn lại đã thấy được vẻ diễm lệ diêm dúa, xà ngang dát vàng óng ánh, bốn góc đỉnh cung điện được điêu khắc vân phượng vươn ra, tứ phía đều được trang hoàng sơn son thiếp vàng. Nước mưa theo mái hiên rơi xuống, Mộc Hà cung trong màn mưa phùn ảm đạm cuối thu vẫn phá lệ huy hoàng.
Cổng lớn Mộc Hà cung đỏ thắm nặng trịch đóng chặt, Thanh Sanh tiến lên khẽ đẩy, thì ra không có ai gác cửa. Nàng thu ô, đứng nép vào dưới mái hiên. Chợt có một giọt mưa rơi từ mái hiên xuống, phớt qua mặt nàng, đem theo chút hơi lạnh. Đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng trống rỗng, không khỏi tự hỏi sau cánh cửa này, rốt cuộc là họa hay phúc.
Không biết nàng đã đứng đó được bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân. Cửa từ từ kẽo kẹt mở ra, theo sau đó là Cẩm Vân đi tới, liếc nhìn Thanh Sanh, nói:
"Đi theo ta, nương nương đang đợi".
Bước vào bên trong, lập tức cảm nhận được một cỗ không khí tươi mát. Hòn non bộ đồ sộ cầu kỳ dựng giữa sân chính, hai bên là núi đá cùng với vài rặng trúc, nước chảy róc rách vờn quanh, bên góc còn có đào một ao cá, đàn cá béo tốt đẹp đẽ, lục bình xanh tươi trôi nổi, ngoài ra còn có một góc lớn trồng hải đường hoa. Nhìn vào tất cả những điều này, đủ thấy được Hoàng thượng sủng ái Trữ Quý phi đến mức vô pháp vô thiên.
"Chuẩn bị đi, lát nữa vào hầu hạ nương nương dậy", vào tới hậu viện, Cẩm Vân lạnh mặt phân phó một câu, nói xong liền rời đi.
Đến khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Cẩm Vân lại tới, dẫn Thanh Sanh vào tẩm cung Quý phi, đưa cho nàng thau nước, nói, "Ngươi vào đi", Thanh Sanh có chút do dự, mà Cẩm Vân thấy nàng chần chừ sắc mặt liền khó chịu, đẩy nàng, "Ngươi lằng nhằng như vậy, vào muộn sẽ bị trách phạt". Thanh Sanh không còn cách nào khác, đành gõ cửa, nhưng bên trong không có hồi đáp. Cẩm Vân khoát khoát tay, ý bảo nàng cứ vào đi. Thanh Sanh có chút bực bội, làm liều, khẽ đẩy cửa đi vào.
Vừa đặt chân vào tẩm cung, một cỗ hương thơm nồng đậm đã đánh tới, có thể là hương hoa lan hòa với hương gỗ đàn, hạt thông. Đi vào mấy bước, nhìn thấy một tấm màn mỏng hồng sắc sặc sỡ buông khẽ, lại mơ hồ nhìn thấy một cánh tay tuyết trắng duỗi ra ngoài mép giường. Thân thể người nằm trong giường uyển chuyển cử động, Thanh Sanh liếc thấy, trong lòng thầm kêu lên không ổn, bước chân lập tức đình chỉ, muốn quay đầu đi ra.
"Ai bảo ngươi đi vào, to gan!", một thanh âm biếng nhác mà lạnh đanh vang vọng trong tẩm cung rộng lớn, làm cho đồng tử Thanh Sanh khẽ động. Quay đầu nhìn lại, Quý phi chậm rãi ngồi dậy, khẽ vén màn tơ. Áo ngủ bằng gấm trơn, lệch lạc làm lộ ra một góc yếm, da thịt mềm mại như tuyết, đầu vai trơn bóng mảnh khảnh, tóc đen rủ xuống trước ngực, bộ dáng thập phần biếng nhác mê người. Mắt phượng mày ngài nhíu lại, giọng nói bất thiện lại vang lên:
"Mau đi ra ngoài, gọi Cẩm Vân vào đây. Ngươi ra đình viện quỳ đi", Thanh Sanh hành lễ nhanh chóng lui đi. Thấy Cẩm Vân đang đứng ngay trước cửa, biết nàng có ý chơi xấu.
"Nương nương truyền ngươi vào hầu hạ, làm thế để làm gì?"
"Ngươi là người mới tới, nghĩ gì mà đòi hậu hạ nương nương. Ta nói như vậy mà ngươi cũng làm theo, thật không biết lễ độ", Cẩm Vân hừ nàng.
Thanh Sanh tự hiểu đây là cái mà ở thời hiện đại người ta vẫn gọi là "ra oai phủ đầu", điềm nhiên ra đình viện quỳ.
Lát sau, theo lời Cẩm Vân gọi, một đoàn cung nữ tiến vào tẩm cung. Dâng trà, bê nước, chuẩn bị y phục, từng người từng người lướt qua trước mặt Thanh Sanh, nhưng đều là vờ như không thấy. Ở Mộc Hà cung những chuyện thế này cũng không phải là chuyện lạ, mà tốt nhất không nên quan tâm, tránh liên lụy đến bản thân. Hai chân Thanh Sanh đã tê rần, có chút chết lặng.
"Nương nương, Thanh Sanh tên tiện nhân này thật không hiểu lễ nghi, nương nương tuyệt đối từng mềm lòng tha thứ cho nàng", Cẩm Vân vừa chải tóc cho Trữ Quý phi vừa đảo mắt nói. Trâm hoa xuyên qua búi tóc, Trữ Quý phi chậm rãi nhìn ngắm bộ hộ giáp* đang lấp lánh trên ngón tay.
"Nếu có sự có mặt của Cẩm Vân, liệu tên nô tài kia có thể đi vào sao?", Cẩm Vân nghe vậy mặt liền biến sắc, lập tức lui ra quỳ xuống dập đầu.
"Nương nương, hôm đó ả đắc tội với nương nương, nô tỳ chỉ là muốn thay người dạy dỗ một chút".
Trữ Quý phi liếc mắt cũng biết lí do thật là vì nàng muốn lập uy trước người mới, lại có chút dung túng. Trên mặt vẫn mang theo một mạt ngái ngủ, mắt phượng tà tà uy lệ mà quét qua một đường,
"Nếu còn có lần sau, đừng trách bổn cung không dung túng cho ngươi", Cẩm Vân nghe vậy vội vàng tạ ơn, thề sẽ không dám tái phạm.
Quỳ đến khi nửa người dưới đã mất đi cảm giác, Thanh Sanh không khỏi nghĩ, sáng sớm vẫn còn ôm Nhược Hoa trong ngực, mềm mại ấm áp như vậy, mà nay đã ở nghịch cảnh. Suy nghĩ nhập tâm, thân thể bỗng phát ra đau đớn mà chao đảo. Trong tâm trí lờn vờn hình ảnh nhuyễn ngọc ôn hương, tình ý lưu luyến. Chưa kịp định thần lại đã thấy một đôi giày gấm Ngọc Cẩm hồng sắc chói lóa xuất hiện trước mắt, theo đó là thanh âm lạnh lùng thanh thúy truyền đến.
"Xem ra tên nô tài này đúng là không hiểu chút lễ nghi, Cẩm Vân", rõ ràng là giọng Trữ Quý phi. Chỉ đợi vậy, Cẩm Vân một đường đi tới, trong mắt toát lên hận ý vì vừa bị trách phạt, giơ tay giáng xuống mặt nàng một bạt tai.
"Nếu không được cho phép, truyệt đối không được tiến vào tẩm cung nương nương", đầu Thanh Sanh oanh lên một tiếng, trước mắt nhòe đi, chưa kịp hoàn hồn một bạt tai nữa lại giáng xuống.
"Nhìn thấy chủ tử, phải quỳ xuống thỉnh an", "Lúc chủ tử dạy dỗ, phải tạ ơn", Cẩm Vân một bên dạy dỗ quy củ, một bên liên tiếp hạ xuống từng cái bạt tai, liên