Đường xá xa xôi, người ngựa đều mệt mỏi, đi liền một mạch, cho nên tới Dương Châu sớm hơn dự kiến. Trữ Tử Mộc cũng đồng ý với Tô Chi Niên, ở lại hai ngày, nghỉ ngơi lấy sức một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mộ Hàn phái người tới đưa thiệp, mời Quý phi nương nương du hành thăm thú danh lam thắng cảnh Tô Châu, nhưng Trữ Tử Mộc vốn mệt mỏi trong người, cũng không có hứng thú, liền nhã nhặn từ chối.
Đầu tháng tư, cái lạnh giá của mùa đông đã tản đi gần hết. Tiểu đình trong hậu viện tràn ngập hương sắc, phía xa có cầu đá cong cong, bắc qua hồ nhỏ, khóm thủy trúc xanh tươi xen kẽ với cây tử đằng tím nhạt, cảnh sắc đẹp đẽ nên thơ.
Trữ Tử Mộc nhìn thuận mắt, nhất thời cao hứng sai người dâng giấy bút tới trước án, vẽ lại quang cảnh ngày xuân. Mực lướt trên giấy, nét bút mềm mại bay lượn, nước trong, trời xanh, cầu đá, đều lần lượt hiện trên mặt giấy. Nét vẽ phóng khoáng sống động, hiện lên cả một mạt thân ảnh thanh sam đang nằm ngủ trong tiểu đình, bình yên tĩnh lặng.
Trữ Tử Mộc hài lòng ngừng bút, tay trái đỡ lấy ống áo tay phải, đặt bút lông lên trên giá. Cẩn thận cầm bức họa lên nhẹ phẩy cho khô mực, chăm chú tự thưởng thức một phen. Quay đầu, Thanh Sanh vẫn nằm trong đình viện, co người ngủ say, khóe miệng còn cười lên thập phần vui vẻ, trong tay vẫn cầm một miếng bánh vừng.
Bây giờ nàng vô lo vô nghĩ, đơn thuần đến như vậy, kinh hỉ hay buồn bã đều treo lên mặt, Trữ Tử Mộc lại hoài niệm bộ dáng trước kia của nàng, đôi mắt sâu trầm ẩn nhẫn, bộ dáng cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại làm cho người ta rung động lẫn an tâm.
Trữ Tử Mộc bỗng nhiên thở dài, cúi đầu nhẹ giọng thì thầm,
"Thanh Sanh của ta, đến khi nào ngươi mới chịu trở về đây?"
Tiếng bước chân người tới làm cho nàng lấy lại tinh thần. Hãn Vân tới bẩm, Tô Mộ Hàn cùng muội muội Tô Hoan Hỉ đến cầu kiến, Trữ Tử Mộc đồng ý, chưa đến một lát sau đã thấy Tô Mộ Hàn tới, đằng sau là Tô Hoan Hỉ dẫn theo cung nữ cùng thị vệ. Hắn bước tới, trên tay bê một chậu hoa tử đằng nhỏ, nói là lễ cho Trữ Tử Mộc. Nàng cũng chỉ gật đầu cám ơn.
"Mạt tướng đã cho phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm, đều là những món khi xưa nương nương vẫn thích, không biết hôm nay có hứng nếm thử hay không?", Tô Mộ Hàn một thân trường sam ngọc lập gọn ghẽ, đai lưng cẩm tú ôm sát, bớt vài phần khí thế, thêm vài phần nhã nhặn.
"Tô Tướng quân có lòng rồi", Trữ Tử Mộc nhàn nhạt đáp, trên mặt bình thản không lộ vui mừng hay là mất hứng, lại làm cho tròng mắt Tô Mộ Hàn ảm đạm, nhất thời trầm mặc. Tô Hoan Hỉ ở phía sau, váy dài xanh nhạt, bộ dáng tiểu thư khuê các khả ái hiền dịu.
Tô Mộ Hàn cho người lui, Trữ Tử Mộc cũng chỉ giữ Hãn Vân ở lại, canh chừng Thanh Sanh đang ngủ say một bên.
"Nương nương cùng hạ nhân quả thật vô cùng thân cận", Tô Hoan Hỉ thấy Thanh Sanh nằm một bên ngáy thành tiếng, không khỏi mở miệng tán thưởng, nhưng thật ra trong lòng đang cười thầm, nương nương lại không có quy củ dung túng hạ nhân như vậy.
"Lần này xuất hành mới có dịp hội ngộ, không cần phải giữ lễ tiết. Hai người các ngươi cũng vậy, Trữ gia Tô gia quen biết đã lâu, tính ra giao tình này cũng đã phải mười mấy năm", Trữ Tử Mộc không đáp lời, mở miệng đổi đề tài. Sắc mặt hòa hoãn, giọng nói nhẹ nhàng, Tô Mộ Hàn cùng Tô Hoan Hỉ nghe vào tai cũng có phần thả lỏng. Ba người ôn lại chuyện xưa, ngay cả trên mặt Trữ Tử Mộc cũng hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Không biết mạt tướng có cái may mắn bồi nương nương đi dạo Thương Lãng các một lúc hay không?", Tô Mộ Hàn đột nhiên mở miệng, làm cho mọi người đều không khỏi bất ngờ, ngay cả Hãn Vân đứng đằng sau cũng trợn mắt nhìn hắn một cái. Ánh mắt Tô Mộ Hàn lại kiên định, mang theo tia cầu khẩn, làm cho Trữ Tử Mộc đành do dự đồng ý.
Trong đình viện chỉ còn lại Hãn Vân ở lại phụng bồi Tô Hoan Hỉ, còn có Thanh Sanh đang ngủ ngon đến ngáy thành tiếng. Trữ Tử Mộc đứng dậy, chậm rãi bước đi, Tô Mộ Hàn chắp tay sau lưng, bước theo phía sau nàng.
Hai người đi học hồ nước, đi tới cầu vòm, Tô Mộ Hàn tiến nhanh bước chân, giơ tay muốn đỡ lấy tay Trữ Tử Mộc, mà nàng, tay giấu dưới ống áo, một đường lướt qua trước mặt hắn tựa như không thấy.
"Ta và Tô Tướng quân, riêng tư tản bộ đã là không đúng đạo lý, Tô Tướng quân đừng cố vượt khuôn phép, bổn cung chỉ nói như vậy, mong Tướng quân hiểu cho", Trữ Tử Mộc đứng giữa cầu, gió thổi tà phượng bào phiêu phiêu, hoa lệ bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tô Mộ Hàn ngây người dứng phía sau, nhất thời quên mất che giấu cảm xúc, trên mặt lộ rõ thống khổ khó xử.
Lần đầu Tô Mộ Hàn nhìn thấy Trữ Tử Mộc cũng là khi lần đầu hắn tới Trữ phủ. Tiểu cô nương váy dài hồng sắc trốn sau lưng các ca ca, chỉ lộ ra đôi mắt cùng hai búi tóc búi cao trên đỉnh đầu, cũng đã đủ thấy nàng thập phần lanh lợi khả ái.
"Mộ Hàn ca ca?", trên mặt nàng tràn đầy vẻ tò mò, trong mắt hiện lên nghi ngờ. Hắn lớn hơn nàng ba tuổi, khi ấy đã là tiểu thiếu niên, nghe một tiếng gọi nhẹ nhàng như thế, cũng không ngờ nàng lại cũng có thể nhẹ nhàng mà tiến vào trong lòng, làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Lúc nàng tám tuổi, mẫu thân qua đời, tiểu Trữ Tử Mộc khóa chính mình trong phòng, một mình khóc đến cạn nước mắt. Chỉ có hắn mới có thể vào trong, nhìn đứa nhỏ đang trốn một góc kia, cũng không nói được một lời. Tiểu cô nương lệ rơi đầy mặt, ngẩng đầu hỏi hắn,
"Mộ Hàn ca ca cũng có một ngày bỏ Mộc Nhi đi sao", đôi mắt chan chứa nước, làm cho hắn đau lòng không dứt, lấy miếng ngọc bội bên hông bẻ làm đôi, đưa nàng một nửa, nói rằng cả đời này sẽ ở bên nàng, tuyệt đối không rời đi.
Ngày kia, hắn lét lút chạy tới Tĩnh Tư phòng, nhìn thấy nàng bị Trữ Kỳ Sơn cấm túc, y phục nhăn nhúm bẩn thỉu, khuôn mặt sưng đỏ, trong con ngươi lóe lên bi thương cùng tức giận, "Nói ta không có mẫu thân dạy dỗ...", nàng nắm tay thành quyền, nhưng cả người run rẩy đổ vào trong ngực hắn. Khi ấy chỉ hắn là hiểu được, ở dưới vỏ bọc