Hai người rảo bước dọc theo hành lang gấp khúc, tiến về phía tiểu đình. Từ xa đã nhìn thấy Hãn Vân xách mép váy hớt hải chạy tới, thần tình bối rối gấp gáp. Trữ Tử Mộc nhíu mày, ý tứ trách cứ nàng sao có thể thất thố như thế, đang định cất lời khiển trách lại nghe thấy nàng thấp giọng kinh hô,
"Quý phi nương nương, Thanh Sanh... cùng Tô tiểu thư... xảy ra xô xát, còn... động thủ rồi", Trữ Tử Mộc cùng Tô Mộ Hàn liếc mắt nhìn nhau, đều là kinh ngạc khó tin, nhưng cũng không nhiều lời dài dòng, bước nhanh về phía tiểu đình.
Nhìn cảnh tượng bên trong hỗn loạn không chịu nổi. Cao điểm, trà xanh, mực đen vung vãi đầy trên nền gạch, chậu tử đằng cũng nứt vỡ, hai người trong đình đều một thân y phục dính mực, trang dung lộn xộn, chỉ một chữ, loạn.
"Dừng tay! Xảy ra chuyện gì!", thần sắc Trữ Tử Mộc càng lạnh xuống, tức giận đến phát uy, giọng nói đanh thép mà lạnh lẽo, lộ ra phật ý.
"Tiện nhân ngu ngốc này làm đổ mực ra tranh vẽ của nương nương, còn đổ lên trên người dân nữ", Tô Hoan Hỉ, lúc này y phục loang lổ mực đen, kéo cánh tay Thanh Sanh tới, không cho nàng đi, tay còn sâu kín dùng sức bấm nàng một cái, làm cho nàng đau đến giãy dụa, không nói được lời nào. Theo lời Tô Hoan Hỉ, Trữ Tử Mộc nhìn về phía bức họa của nàng, quả nhiên là loang lổ mực đen, cũng cảm thấy đáng tiếc, hiếm khi lắm nàng mới nổi hứng vẽ một lần.
"Tiện nhân ngu ngốc, dám cả gan đẩy bổn tiểu thư", "Đồ ngu!", Tô Hoan Hỉ liều mạng bấm tay Thanh Sanh, gằn giọng quát tháo, nàng bị đau, bộ dạng ủy khuất điên cuồng giãy dụa đấu tranh, búi tóc toán loạn, xõa xuống phủ trên mặt, che đi biểu tình của nàng. Hai người lại bắt đầu giằng co thành một đoàn, giẫm nát cao điểm trên mặt đất, dính lên trên đôi giày gấm thêu thùa tinh xảo của Tô Hoan Hỉ.
"Thanh Sanh, ngừng lại! Hãn Vân, mau ngăn hai người lại, còn ra thể thống gì!", Trữ Tử Mộc nhíu mày càng sâu, ngày càng mất hứng, ngữ khí trở nên bất thiện.
"Tiểu muội, còn không mau đi thay y phục", Tô Mộ Hàn cũng trầm giọng, ánh mắt không vừa lòng nhìn Tô Hoan Hỉ, thầm nghĩ, tiểu muội vẫn còn là nữ tử chưa xuất giá, vậy mà lại ngang nhiên mà mất quy củ như thế.
"Ca ca, rõ ràng là tiện nhân ngu ngốc này làm hỏng bức họa của nương nương! Mới vừa nãy còn làm đổ mực lên người muội, lại còn khinh bạc muội a", Tô Hoan Hỉ nghe huynh trưởng lên tiếng lại càng ngang ngược, nàng thầm nghĩ, tranh của Quý phi bị kẻ ngốc này làm hỏng, hẳn là nương nương sẽ thay mình xả giận, để xem đồ ngu ngốc này sẽ bị trừng phạt như thế nào.
"Thanh Sanh! Ngươi làm cái gì! Sao có thể thất lễ với Tô tiểu thư!", khinh bạc? Trữ Tử Mộc vốn không định trách mắng Thanh Sanh, nhưng hai từ này nghe vào tai lại làm nàng mơ hồ, trong lòng nổi lửa, bắt đầu không tự chủ mà cao giọng quát tháo.
Hai người bị Hãn Vân tách ra, Thanh Sanh cúi đầu, váy dài thanh sam đều loang lổ mực đen, bởi vì giãy dụa giằng co mà đầu tóc cũng loạn thành một đoàn, mấy sợi rũ xuống, che đi ánh mắt. Nàng thở hổn hển, hiển nhiên là tốn không ít sức lực giằng co giãy dụa. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt người đối diện đôi môi đen sì màu mực, còn có vài giọt mực đặc theo khóe miệng chảy xuống nhỏ trên cổ áo nhăn nhúm, lan thành những hình thù quái dị. Nước mắt kìm lại, to như hạt đậu lòng vòng trong hốc mắt vẫn không rơi xuống, nàng có chút dại đi, rống lên,
"Ta không phải kẻ ngu!", "Ta không ngu!", bộ dạng quật cường hướng về phía Trữ Tử Mộc mà thét, sợi tóc rũ xuống bên thái dương, che đi ánh mắt mang vài phần hận ý quen thuộc mà xa lạ đã lâu không thấy ở nàng, làm cho lòng Trữ Tử Mộc nổi sóng. Nàng cũng trầm mặc không nói gì, chỉ rời ánh mắt nhìn về phía Tô Hoan Hỉ, không khí lại càng đông đặc lạnh lẽo.
"Nương nương, Tô tiểu thư nói mực này là mực trầm hương, uống rất ngon, làm cho Thanh Sanh uống, nô tỳ quản không được. Mực đắng, nàng mới phun ra, đổ lên trên tranh, còn dính vào y phục của tiểu thư. Mà Tô tiểu thư không hài lòng, kéo nàng đứng lên quát mắng, nhưng Thanh Sanh không thuận theo, giằng co thành một đoàn cho nên... cho nên Thanh Sanh mới thất lễ, vô ý động chạm vào Tô tiểu thư mà thôi, không phải là khinh bạc gì đó...", Hãn Vân thấy tình thế ngày càng trầm mặc, lên tiếng giải thích nói đỡ cho Thanh Sanh.
"Còn già mồm chối cãi, bảo ngươi uống mực ngươi cũng uống, không phải đồ ngu thì là cái gì!", Tô Hoan Hỉ vẫn lớn tiếng quát tháo, ỷ lại có ca ca, không nể mà mắng nhiếc.
Trữ Tử Mộc đã sớm nổi lửa trong lòng, nghe được lời này thì hoàn toàn bùng phát rồi. Chân mày nhếch lên, mắt phượng nheo lại nhìn chằm chằm Tô Hoan Hỉ, nhẹ nhàng xoay xoay hộ giáp đeo ở ngón út. Tô Mộ Hàn nhìn thế, biết là đã chạm tới giới hạn của nàng, định tiến tới kéo Tô Hoan Hỉ ra, nhưng không kịp nữa rồi, Trữ Tử Mộc đã một đường tiến tới trước mặt hai người kia, bàn tay giơ lên, động tác thuần thục ưu nhã đến cực điểm, nhưng lại là một cái tát giáng xuống không nương tay. Thanh Sanh theo bản năng rụt đầu lại, nhưng thanh âm thanh thúy lại phát ra bên tai nàng, là rơi trên mặt Tô Hoan