Bên trong ngọc lộ, Trữ Tử Mộc đoan chính ngồi yên tĩnh một mình, Thanh Sanh đang ở cùng với Hãn Vân trong xe ngựa phía sau. Nếu nàng không muốn tới, Trữ Tử Mộc cũng không bắt ép nàng tới bên cạnh mình. Đến trạm dịch, đoàn hộ tống dừng lại, nghỉ ngơi lấy sức. Thanh Sanh cũng theo Hãn Vân xuống xe, nhưng ánh mắt luôn dõi theo ngọc lộ phía trước, như là chờ đợi điều gì.
Đúng lúc Trữ Tử Mộc vén rèm che lên, ngó ra ngoài quét mắt một vòng, nhìn thấy Thanh Sanh đang đứng phía xa lấm lét nhìn về phía mình. Hai đạo dư quang chạm nhau, đối chiếu, nóng rực chăm chú, đương nhiên là Thanh Sanh đọ không lại, rụt đầu chuyển tầm mắt, co người trốn sau lưng Hãn Vân, chỉ chừa đôi mắt lên hé ra lén lút nhìn ngó. Trữ Tử Mộc hung bạo trừng nàng một cái, nhìn ánh mắt kia lại trở nên mềm nhũn, tràn đầy ủy khuất. Tầm mắt hai người rơi cùng một điểm, như là quấn quanh, giao tiếp không lời.
Chợt, Tô Mộ Hàn đến gần ngọc lộ, tới phía trước rèm che. Chưa kịp lên tiếng đã để ý thấy nét mặt Trữ Tử Mộc thập phần quái lạ, biểu cảm tàn bạo hung dữ không che giấu, bặm môi trợn mắt lại có chút mất hình tượng. Nét mặt tuấn tú của Tô Mộ Hàn cũng trở nên vặn vẹo, thốt lên một tiếng, Trữ Tử Mộc giật mình quay đầu, trong tích tắc thu hồi biểu cổ quái kia, nghiễm nhiên quay về bộ dạng đứng đắn uy nghiêm, làm cho Tô Mộ Hàn còn tưởng rằng hắn chỉ vừa tưởng tượng mà thôi.
"Quý phi nương nương, mạt tướng đem theo mấy phần trà Long Tĩnh, là loại trà thượng hạng, là loại trà đặc biệt của Tô Châu, đoán rằng nương nương sẽ thích", Tô Mộ Hàn hộp gỗ lên, đứng phía dưới ngọc lộ, thoải mái nói.
"Đa tạ Tô tướng quân có lòng", Trữ Tử Mộc nở nụ cười ôn hòa, đôi mắt thành một đường cong cong, tươi sáng như hoa đào nở rộ tháng ba. Tô Mộ Hàn nhất thời ngây người, khóe miệng ngập ngừng, cuối cùng cũng nhếch môi cười lên một mạt. Từ xa nhìn lại quả là nam tử tuấn tú, nữ tử tuyệt mỹ, tạo thành một cảnh đẹp như xuân sắc đua nở, làm cho người nhìn phải cảm thán trong lòng.
"Làm phiền tướng quân rồi", Hãn Vân tiến tới, cúi đầu nói tạ ơn, đưa tay ra nhận lấy hộp gỗ, lúc này Tô Mộ Hàn mới lấy lại tinh thần, mặt khẽ nóng lên, thu liễm tình ý trong mắt, vội vàng cáo lui.
Hãn Vân đi lên ngọc lộ, đun nước pha trà, lại lấy cao điểm bày ra. Thanh Sanh cũng vào trong, lấm lét ngồi ngay ngắn vào một góc.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi", thấy Hãn Vân hầu hạ xong xuôi, Trữ Tử Mộc khoát tay cho nàng lui. Hãn Vân nhìn Thanh Sanh đang nấp trong một góc, rồi lại nhìn về phía Trữ Tử Mộc, thấy nàng nhẹ gật đầu mới lui xuống.
"Đừng hồ nháo nữa, ra đây ăn thôi", Trữ Tử Mộc nhàn nhạt nói, nhưng bóng lưng kia vẫn vững như núi. Nha? Ngay cả ăn cũng không quan tâm, vậy là giận dỗi thật rồi?
"Ta đã trừng phạt nàng rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?", giọng nói Trữ Tử Mộc chậm rãi, bóng dáng trong góc mới từ từ nhích qua, ngồi xuống thảm gấm, gối đầu lên đùi nàng, ngẩng mặt, biểu tình nghiêm túc,
"Mộc Mộc,ta thực sự là kẻ ngu sao?", giọng nói chậm rãi nhưng ẩn sợ hãi ủy khuất, làm lòng người ê ẩm, đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Trữ Tử Mộc,
"Tuyệt đối không phải. Thanh Sanh của ta, tuyệt nhất trên thế gian này...", Trữ Tử Mộc cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt mềm mại, trang dung hoa lệ nhưng dáng vẻ lại thập phần lưu luyến ôn nhu, vuốt ve theo từng đường nét dung mạo nàng.
"Có hơn người mặc khôi giáp màu trắng kia không?", Thanh Sanh lại càng nghiêm túc hỏi, thấy Trữ Tử Mộc gật đầu, trên mặt mới thả lỏng, lộ ra tia vui vẻ.
"Vậy tại sao ngươi cười với hắn nhiều như vậy... Có phải là vì A Thanh không ở bên cạnh ngươi, cho nên ngươi liền đối tốt với người khác như vậy...",
Nàng bĩu môi, lầm bầm trong miệng. Nàng biết Trữ Tử Mộc nuông chiều nàng, mà thấy Trữ Tử Mộc đối tốt với người khác như thế, đương nhiên là bất mãn.
Trữ Tử Mộc cười rộ lên, hai tay áp lấy má Thanh Sanh, kéo nàng lên đối diện với tầm mắt, nở một nụ cười thật sâu. Mày kẻ đen sắc lẹm, đuôi mắt cũng theo nụ cười mà cong lên, nụ cười như một đóa hướng dương nở rộ rực rỡ. Thanh Sanh cũng cười đến vui vẻ, hai người gì cũng không nói, chóp mũi chạm nhau, khúc khích thành tiếng.
"Ân, nhưng ta phát hiện ra một chuyện kỳ quái", Thanh Sanh sau khi đã ăn no, khi đang ngó đầu ra khỏi rèm che quan sát bên ngoài, xoay người,mang dáng vẻ thần thần bí bí nói với Trữ Tử Mộc.
"Nha?", ánh mắt Trữ Tử Mộc Vẫn rơi trên trang sách, nhưng chân mày nhướn lên,
"Cái người mặc khôi giáp màu trắng kia, nam tử nhìn thấy hắn, mặt sẽ chuyển thành trắng bệch, mà nữ tử gặp hắn, mặt lại trở nên hồng a", Thanh Sanh không nhớ được tên Tô Mộ Hàn, chỉ ấn tượng được hắn luôn mặc một thân khôi giáp màu bạc, liền gọi hắn 'cái người mặc khôi giáp trắng'.
"Mộc Mộc có biết tại sao không?", Thanh Sanh ngồi chồm hỗm trên