*Recommend: Nghe nhạc khi đọc để có trải nghiệm tốt hơn.
Cùng nhau khởi hành, trên đường cũng không tránh được chung đụng. Mặc Khinh Nguyệt người này, tuy trên người mang khí tức son phấn giống như cả ngày đều đắm chìm trong tửu hương nữ sắc, nhưng thật ra hắn cũng là biết ăn nói, quảng giao lại khôn khéo, cũng giúp được không ít.
"Cố huynh đệ, vào đây", Mặc Khinh Nguyệt ló đầu khỏi xe ngựa, hướng về phía Thanh Sanh đang cưỡi ngựa phía bên kia, phất tay. Thanh Sanh liếc hắn một cái, cũng không từ chối, tung mình xuống ngựa.
"Mặc huynh tìm ta là có chuyện gì?", vừa vào xe ngựa Thanh Sanh đã lập tức đưa tay che lấy mũi, nàng thực sự không chịu nổi loại mùi son phấn nồng đậm thế này. Khí tức trên người Đoan Nhược Hoa là hương hoa lê, nhàn nhạt thanh lãnh, Trữ Tử Mộc là hương gỗ trầm hạt thông, rất dễ chịu.
"Không có chuyện gì, ta sợ huynh ở ngoài đó cưỡi ngựa đã một ngày rồi, đường xa cực khổ, không bằng vào đây nghỉ ngơi một lát", thương đội tổng cộng có hai cỗ xe ngựa, một cho Trữ Tử Mộc, một cho Mặc Khinh Nguyệt. Thanh Sanh không muốn cùng Trữ Tử Mộc ngồi chung một xe, cho nên đành miễn cưỡng ra ngoài cưỡi ngựa.
"Đa tạ Mặc huynh", Thanh Sanh cười nhẹ nói cảm ơn, dù sao cũng là Mặc công tử đây suy nghĩ tinh tế.
"Cố huynh, mạn phép hỏi, Cố huynh đây là người của triều đình?", Mặc Khinh Nguyệt hỏi, ngữ điệu dò xét,
"Không phải, chẳng qua là có chút giao tình với Trần đại ca, cho nên hắn mới đưa tay giúp đỡ mà thôi", Thanh Sanh cười nhạt trả lời.
"Vậy người trong xe kia là ai?", Mặc Khinh Nguyệt hỏi tiếp, hắn vẫn cảm thấy người này không thể là người có xuất thân bình thường.
"Là một vị quý nhân, bất quá ta không tiện cho Mặc huynh biết", Thanh Sanh uyển chuyển cự tuyệt, nhìn được Mặc Khinh Nguyệt có chút lúng túng mới mở miệng chuyển đề tài,
"Mặc huynh, ta thấy năm vị đi cùng huynh đều là cao thủ, hạng võ công cao cường như thế, không biết là có xuất thân thế nào?",
"Ngô Chân Tử, đại đệ tử phái Không Động, kiếm pháp Không Động nhẹ như mưa, nhanh như gió. Bất Giới hòa thượng, năm đó nhờ Đồ sát ma côn mà nổi danh chốn giang hồ. Trương Chấn Hổ, tự soạn ra Chấn Hoàn đao pháp, đao kiếm siêu quần, năm đó tàn sát cả nhà cừu nhân. Còn có huynh muội Đinh gia, Đinh Thiết Chân cùng Đinh Nhất Tâm, là môn hạ của đệ nhất thiên hạ phái, phái Lăng Vân", Mặc Khinh Nguyệt nói một hồi, có chút tự kiêu.
"Là cao nhân trong truyền thuyết a...", Thanh Sanh gần như là kích động đến trợn mắt, trong lòng hoàn toàn là nóng lòng muốn chiêm ngưỡng, lập tức bắt lấy tay Mặc Khinh Nguyệt mà khẩn cầu,
"Mặc huynh, có thể nói một lời với mấy người họ, tỉ thí mấy chiêu với ta được không?", Mặc Khinh Nguyệt không khỏi sửng sốt, thấy người đó một bộ dạng kích động, tròng mắt vốn lãnh đạm lại trở nên lấp lánh tinh quang, làm cho hắn cũng nhất thời ngây ngẩn, lắp ba lắp bắp,
"Đương nhiên là... có thể... theo ý huynh..."
Thanh Sanh lúc này cười rộ lên, mới phát hiện ra dựa sát vào thế này lại càng làm cho cỗ hương son phấn kia nồng đậm xông vào mũi nàng. Nàng vội vàng rút tay, kéo xa ra khoảng cách, mỉm cười đa tạ liền nhảy khỏi xe. Diễn ra quá nhanh, Mặc Khinh Nguyệt còn đang phát ngốc mà lăng lăng nhìn cổ tay mình, ánh mắt có chút mông lung hoảng hốt, lộ ra vẻ hoang mang.
Thừa lúc thương đội dừng lại nghỉ chân, Thanh Sanh chậm rãi đi về bên đó, ôm quyền mà hướng về phía Trương Chấn Hổ, cười nhẹ,
"Cố Thanh bái kiến tiền bối, không biết tiền bối có thể dành chút thời gian, cùng tại hạ tỉ thí mấy chiêu được không đây?"
Trương Chấn Hổ tay cầm kim đao, đánh giá Thanh Sanh mấy vòng, thấy thân hình nàng thon gầy, cảm giác là một tên tay trói gà không chặt, liền hắng giọng cười to,
"Tiểu tử, đao kiếm vô tình, ta cũng không muốn ngươi bị thương", nụ cười chất phác sảng khoái, cũng làm cho Thanh Sanh sinh vài phần hảo cảm. Nàng hắc hắc cười lại, kiên trì nói,
"Không có gì đáng ngại. Cố Thanh mặc dù khổ luyện kiếm pháp đã lâu, nhưng lại không có người cùng so chiêu tỉ thí, cho nên tại hạ thực lòng muốn được tôi luyện, mong tiền bối chỉ giáo".
Trương Chấn Hổ thấy nàng rất có thành ý, đại đao trên tay bỗng nhảy lên, lưỡi đao xé gió tạo ra âm thanh như hổ gầm rung trời, uy thế áp bức. Hắn đồng thời hô lên, "Tiểu tử, coi chừng!", cùng với đó là trường đao đã từ xa mà đến.
Thanh Sanh rút Phượng Ngâm kiếm khỏi vỏ, mũi chân lướt một đường bán nguyệt, bộ pháp nhẹ nhàng mà uyển chuyển tránh lưỡi đao, mũi kiếm đã trườn tới bên người Trương Chấn Hổ, thanh đao ảnh kiếm, tạo ra một cục diện hỗn loạn mà sắc bén.
"Tần gia Phong Ảnh kiếm, haha, không tồi", Trương Chấn Hổ cười to, thế công không giảm, đại đao trong tay như mãnh hổ hạ sơn, sát ý mạnh mẽ, trên người toát ra nội công thâm hậu, làm cho Thanh Sanh cũng không dám cùng hắn đối kháng quá gần. Nàng thoắt ẩn thoắt hiện, như rồng như rắn, chọn chỗ sơ hở của đối phương mà tấn công,
Hai người đối chiến một hồi, Thanh Sanh chưa từng bị đẩy xuống thế hạ phong, cũng không thể tiến lên thế thượng phong. Nàng như một con hồ ly xảo trá, nhanh nhẹn trốn tránh, rồi lại nhằm sơ hở của đối thủ mà đánh tới, mà Trương Chấn Hổ lại như một loài uy mãnh, cho nên thế cục cứ dai dẳng như thế, chưa chịu kết thúc.
Trương Chấn Hổ không khỏi nóng lòng mất bình tĩnh, lại bị bức liên tục bước lùi mấy bước, có chút mất mặt mũi, rốt cuộc gầm lên một tiếng, trường đao quét ngang một đường, chém thẳng vào Phượng Ngâm kiếm. Thanh Sanh lùi lại mấy bước, cảm nhận được nội lực mạnh mẽ truyền từ trường đao tới tay nàng, làm cho tay nàng tê dại không dứt. Có chút chán nản nhặt Phượng Ngâm kiếm lên, tra vào vỏ, hướng Trương Chấn Hổ hành lễ.
"Không tệ, ngay cả con cọp già kia cũng bị tiểu tử ngươi chọc cho tức giận rồi, haha", tiếng cười vang lên bên tai, nàng quay đầu, nhìn thấy Bất Giới hòa thượng cùng với vài người khác đang đứng bên.
"Phận đã dạy tuyệt đối không được tức giận, tuyệt đối không được a", Bất Giới hòa hượng đắc ý cười, cười tới rung cả chuỗi Phật châu đang đeo trên cổ, nhìn có chút giống như phật Di Lặc.
"Cố công tử kiếm pháp bất phàm, chỉ là thua ở nội lực mà thôi. Không biết vì sao mà công tử lại không có một chút nội công nào như vậy a, đáng tiếc, thật đáng tiếc", Ngô Chân Tử lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu. Thanh Sanh miễn cưỡng cười một tiếng, cũng không đáp lại lời nào.
"Ngươi luyện Phong Ảnh kiếm của Tần gia, nhưng chiêu thức lại có chút không giống, rất mới lạ", Đinh Thiết Chân đứng bên lúc này mới lên tiếng.
"Đúng vậy, ca, bản lĩnh của hắn rất khá, hơn nữa còn có mấy chiêu thức lần đầu muội nhìn thấy a", Đinh Nhất Tâm tiếp lời, một thân y phục màu chàm đứng bên.
"Cố công tử, với kiếm pháp của ngươi, nếu như có thêm công lực luyện trong vòng hai