"Đã xảy ra chuyện gì!", thanh âm lạnh lẽo nhưng mang theo tia giận dữ mơ hồ truyền đến, Trữ Tử Mộc nhíu mày, ngó chừng thân ảnh loạng choạng của người kia tiến vào, sắc mặt trắng bệch, vai phải không ngừng rỉ máu.
"Mau tới giúp một chút", Thanh Sanh cởi ngoại bào xuống, để lộ ra một đường kiếm đâm không nông không sâu. Nàng lấy ra một lọ kim sang dược đưa cho Trữ Tử Mộc, hiện tại Hầu Nhi, Lăng Nhi đều không có ở đây, nhất thời không biết tìm ai nhờ giúp đỡ, đành phải phó mặc cho Trữ Tử Mộc.
"To gan! Làm ra chuyện này cũng dám tới nhìn mặt bổn Quý phi!", Trữ Tử Mộc dằn giọng quát mắng, nhưng cùng lúc cướp lấy lọ kim sang dược, nhẹ nhàng vẩy vào miệng vết thương. Thanh Sanh đau đến nhắm mắt nghiến răng, liền tóm lấy tay Trữ Tử Mộc, không cho nàng tiếp tục.
"Buông tay!", Trữ Tử Mộc giãy cổ tay ra khỏi tay Thanh Sanh, lạnh mặt nói.
"Ngươi...", Thanh Sanh có chút mơ hồ, chưa nói hết câu đã đột nhiên lịm đi, nhưng tay vẫn vô ý thức mà giữ lấy cổ tay Trữ Tử Mộc. Trữ Tử Mộc thấy nàng gục xuống, cũng không tiếp tục bày ra bộ dáng thịnh khí lăng nhân nữa, nhẹ thở dài cúi đầu nhìn nàng. Một tay để Thanh Sanh nắm, một tay ôn nhu vuốt theo đường chân mày đang nhíu chặt của nàng, trong đáy mắt hoàn toàn là yêu hận đan xen.
"Trần Đức Khánh!", thanh âm phượng minh lại cất lên, ý tứ giận giữ bộc lộ rõ ràng.
Lúc Thanh Sanh từ từ tỉnh lại đã thấy mình nằm an ổn trong xe ngựa của Trữ Tử Mộc, nhưng lại không này nàng còn ở đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, lập tức làm cho nàng nảy lên một suy nghĩ trong đầu. Nàng vội vàng gượng dậy đứng lên, không quên cầm theo Phượng Ngâm kiếm, nhưng vừa ra khỏi xe đã bị cảnh tượng bên ngoài dọa cho ngây người.
Khoảng một trăm thị vệ trong tay lăng lăng đoản kiếm đang vây quanh Mặc Khinh Nguyệt cùng năm người kia, đằng sau là Trữ Tử Mộc một thân y phục tơ lụa thêu hoa văn lá sen sóng nước, nhìn ra được là loại y phục thường thấy của nữ tử Giang Nam, tăng thêm vài phần ôn nhu uyển ước. Có điều, y phục này và khí chất của nàng lại không có chỗ nào tương xứng. Giữa chân mày là một cỗ cao ngạo uy lệ, mắt phượng sắc bén uy áp, tỏa ra một loại khí thế bức người, lại thêm xung quanh là một trăm thị vệ đao gươm tuốt trần sát ý đằng đằng, sao có thể nhìn ra dù chỉ là một chút cái gì gọi là ôn nhu uyển chuyển đây? Sáu người trong vòng vây, lưng áp vào nhau, đối mặt với thị vệ, cũng không giấu được sự lúng túng không biết phải làm sao.
"Mau nói, là ai làm Cố Thanh bị thương?", Trữ Tử Mộc hỏi lại lần nữa, ngữ điệu phảng phất tức giận. Bốn phía im lặng, không có ai lên tiếng, lời này thẳng một đường bay vào tai Thanh Sanh, ngoài dự đoán lại tạo cho nàng cảm giác kỳ lạ, giống như trong lòng đột nhiên gợn sóng.
"Giao người thì một người chết, ngoan cố, toàn bộ chết chung", ngữ điệu thản nhiên cũng đủ làm cho mấy người Mặc Khinh Nguyệt giật mình. Sắc mặt Nhất Tâm tái đi, tay nắm chặt chuôi kiếm chậm rãi bước lên, nhìn thẳng Trữ Tử Mộc.
"Đủ rồi, ta vẫn rất khỏe, dù sao cũng chỉ là tỉ võ chút thôi", thanh âm nhàn nhạt thản nhiên truyền tới đây, theo đó là Thanh Sanh chậm rãi bước tới gần, mấy tên thị vệ cũng lập tức tránh né nhường đường.
"Trần Đức Khánh, phế tay nàng. Tay nào dùng kiếm đâm Cố Thanh, phế tay ấy", Trữ Tử Mộc tảng lờ sự hiện diện của Thanh Sanh, cũng không để lời của nàng vào tai, tiếp tục lạnh nhạt ra lệnh.
"Đừng tùy ý đả thương người. Chuyện này dừng lại ở đây thôi, được không?", Thanh Sanh đành hạ giọng mềm mỏng, giống như đang cực lực thương lượng. Lúc này Trữ Tử Mộc mới chậm rãi liếc nàng một cái, thanh âm lanh lảnh mà lạnh lẽo,
"Nếu còn có ai dám ra tay, vậy đừng mong giữ được tính mạng", mắt phượng đảo qua một vòng, thấy được tất cả đều không có phản ứng mới xoay người rời đi, để cho Trần Đức Khánh ở lại giải tán đám thị vệ.
"Các vị tiền bối, Mặc huynh, tại hạ đắc tội nhiều rồi, mong các vị thứ lỗi", Thanh Sanh chắp tay.
"Vị quý nhân huynh nói, xem ra xuất thân không chỉ là dạng tiểu thương quan lại a...", Mặc Khinh Nguyệt như vừa nói vừa nghiền ngẫm, quả thực bây giờ hắn mới hoàn hồn, khi nãy hoảng cũng không nhẹ.
"Người trong giang hồ, xưa nay đều kị triều đình. Lần này vì không muốn liên lụy đến Mặc thiếu gia mà nén giận, dù sao công tử cũng là thương nhân", Đinh Thiết Chân lên tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
"Muốn lấy mạng chúng ta đâu có dễ như vậy, cùng lắm thì là cá chết lưới rách mà thôi, chỉ có điều sợ là không bảo vệ được Mặc thiếu gia", Ngô Chân Tử tiếp lời, vuốt vuốt râu mép.
"Nếu để Mặc thiếu gia phải bồi mạng ở nơi này, ngươi cho rằng chúng ta sẽ thoát khỏi lưỡi kiếm Mặc gia hay sao?", Trương Chấn Hổ trừng mắt nhìn Ngô Chân Tử, rồi lại hướng về phía Thanh Sanh cười xòa một tiếng. Duy chỉ có Nhất Tâm trước sau không lên tiếng, oán hận mà nhìn Thanh Sanh,