"...Nếu là bắt nạt ở trên giường thì không biết sao ha?"
Chương 20
"Có chút đói bụng."
"Vậy cùng xuống đi." Hạ An nghiêng người, nhường đường cho Diệp tổng.
Diệp Quan liếc mắt nhìn Hạ An một chút, đi trước.
Hai người mang dép cùng kiểu, dẫm lên sàn gỗ phát ra nhè nhẹ tiếng vang.
Diệp Quan, là vợ trên danh nghĩa của nàng.
Nghe tới có chút hoang đường.
Từ lần đầu gặp mặt Diệp Quan đến khi hai người ở kết hôn, khoảng cách trong lòng Hạ An vẫn không biến mất. Tờ khế ước ở giữa hai người như bức tường vô hình dựng thẳng, cuộc sống riêng của đối phương là vùng cấm không thể vượt qua.
Ánh mắt Hạ An dõi theo bóng lưng người trước mặt. Nàng thừa nhận nàng có loại cảm giác đặc biệt với Diệp Quan.
Hay nói đúng hơn là hảo cảm.
Hạ An lại nghĩ, nàng có loại hảo cảm này với Diệp Quan cũng không kỳ quái, Diệp Quan đã làm nàng cảm động mấy lần, lúc nào cũng đúng lúc đúng dịp.
Sau khi cùng với Diệp Quan xác định quan hệ hiệp nghị, Hạ An không chỉ một lần muốn thay đổi, nhưng nàng vẫn có thể lý trí nhận biết vị trí hiện tại của mình, cuộc sống đã đủ để nàng bận đến tối tăm mặt mũi thì lấy đâu ra tinh thần dành cho những điều khác đây?
Đi tới cầu thang, Hạ An quên mất dưới chân là bậc thang, hơi không để ý nên giẫm vào không khí, Diệp Quan phản ứng rất nhanh, nghiêng ngươi đưa tay ôm lấy eo nàng.
Bởi vì quán tính nên Hạ An cũng đổ về hướng Diệp Quân.
Đứng trên thang lầu, hai người tựa như đang ôm ấp nhau.
Cũng tuyệt diệu tựa như cái ôm đêm đó, ấm áp.
Diệp Quan cúi đầu, không có lập tức thả Hạ An ra mà là hơi dùng sức đỡ Hạ An đứng dậy.
Nếu nói đặc biệt thì trong lòng Diệp Quan, Hạ An cũng là một sự tồn tại đặc biệt. Bởi vì Hạ An là người đầu tiên cô biết không ghét cùng người khác thân mật ái muội.
Điểm này Diệp Quan cũng không rõ.
Hạ An thở phào một hơi: "Suýt nữa thì..."
Diệp Quan nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau, vị Hạ tiểu thư đây súyt chút cũng té ngã
Cụp mắt nhìn đối phương, Diệp Quan hiếm thấy nói lời đùa giỡn: "Lớn như vậy đi đứng còn không vững."
Cho dù nói đùa cũng là lạnh nhạt như vậy, Hạ An oán thầm, Diệp tổng còn vô vị hơn mình nghĩ nữa....
"Hừm, mấy người trẻ tuổi thật là~~~" thấy được cảnh trên thang lầu, bà Lương nhếch miệng nói thầm, nhìn hai người ôm ôm ấp ấp, ân ân ái ái, lão nhân gia cũng không đành lòng quấy rầy.
Bà Lương còn lo do tính cách quá khuôn khổ của Diệp Quan sẽ làm Hạ An ủy khuất sau khi kết hôn, nhưng xem ra bà đã lo gần lo xa rồi, quả nhiên gặp được người mình thích thì thay đổi tám vạn dặm.
Thấy Diệp Quan có thể nghe lọt tai lời Hạ An nói, bà Lương vô cùng yên tâm, đã kết hôn, đã nhận hôn thú, khẳng định là đã có dự định sinh sống cùng nhau, suy nghĩ những điều này, bà cười đến cả mặt đều là nếp nhăn.
"Khụ khụ.." bà Lương hằng giọng đánh vỡ hai người, vui vẻ nói: "lát nữa lại ôm, giờ đi rửa tay, cơm canh xong rồi."
Hạ An buông Diệp Quan ra trước, Diệp Quan cũng thu tay lại . Hai người lại tiếp tục duy trì khoảng cách.
Vốn là không cảm thấy gì nhưng nghe giọng điệu của bà Lương xong thì cứ như là đã xảy ra chuyện gì...
Bà Lương thấy Diệp Quan không có thời gian ăn cơm tối nên dặn dì Chu để lại vài món, lúc này đồ ăn đã được xếp đủ lên bàn, hai người ăn, vô cùng phong phú.
Tay nghề dì Chu rất tốt, những món này đều là đặc biệt làm, đối với người quanh năm ăn lề đường như Hạ An mà nói lại càng thêm mỹ vị.
Trên bàn ăn Diệp Quan và Hạ An ngồi đối diện nhau.
Gấp đồ ăn đưa lên miệng, Diệp Quan ngẩng đầu...
Dáng ăn của Hạ An rất dứt khoát, có lẽ là thói quen nhiều năm, cứ thử làm việc ở bệnh viện sẽ biết, thói quen nhai kỹ nuốt chậm cơ hồ không tồn tại.
Lùa cơm lần thứ ba, Hạ An phát hiện Diệp Quan đang nhìn chằm chằm mình, tưởng cô có gì muốn nói nên hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Quan nhìn nhìn Hạ An, đối phương vẫn đang ăn uống rất say sưa, nhìn nhìn thêm một lúc cô lạnh nhạt nói: "Không ai giành với cô."
"Em quen rồi, bình thường ở bệnh viện rất bận, mọi người đều như vậy." Nói xong Hạ An cúi đầu an tĩnh ăn tiếp, bởi vì phản ứng của Diệp Quan quá lạnh nhạt, có lẽ không có hứng nghe nàng nói những chuyện vụn vặt này.
Lúc nàng ăn cơm trông ngon miệng, Diệp Quan buồn bực nghĩ, rõ ràng cùng nhau ăn cơm, tại sao mình thì không có khẩu vị nhưng Hạ An lại có thể ăn đến ngon miệng, ngon mắt như vậy?
Hạ An thật sư đói bụng, một hơi ăn hết hai chén cơm, thấy Diệp Quan ăn quá chậm nên cố tình giảm lại tốc độ.
Nhìn đến chén thứ hai đã vơi phân nửa của Hạ An, Diệp Quan nghi hoặc nói: "Có thể ăn như vậy, thịt đi đâu mất rồi?"
Mấy khi Diệp tổng chủ động trò chuyện, Hạ An ngừng tay ngẩng đầu nhìn Diệp Quan, cười nói: "đi nơi nó nên đi."
Đối phương nói như vậy, Diệp Quan theo bản năng dời mắt nhìn ngực Hạ An.
Trùng hợp Hạ An cũng chú ý tới điểm này
Bầu không khí có chút vi diệu.
Diệp Quan lại nhìn mặt Hạ An, để lại hai chữ: "Không chắc."
Hạ An cảm thấy bị giễu cợt, tuy mình không tính đầy đặn nhưng đâu phải một chút cũng không có, đương nhiên dáng người của mình làm sao so được với Diệp tổng kia.
Lời muốn nói dừng ở yết hầu nhưng lại không có cách nào phản biện.
"Diệp tổng, có phải em đắc tội chị không?"
Diệp Quan nhìn vẻ mặt câm nín của Hạ An, trong lòng muốn cười nhưng mặt vẫn không biến sắc, êm tai một tiếng giọng mũi: "hửm?"
"Em thấy chị đặc biệt thích tổn thương em."
"Có sao?"
Hạ An nhìn chằm chằm khuôn mặt trêu chọc lòng người của Diệp Quan, không thể phủ nhận, nhà có vợ đẹp, tan tầm về nhà tâm tình cũng sẽ biến đẹp, nàng cười cười nói: "Có."
Có người trời sinh rất thích hợp để cười, hơn nữa còn làm người ta có ấn tượng sâu. Thoáng nhìn tình cảnh này, vẻ mặt của Diệp Quan cũng dần thả lỏng, cô không nói tiếp, tiếp tục ăn cơm
Cô mỉm cười, nụ cười chỉ tồn tại trong nháy mắt, mỹ nhân mỉm cười, Hạ An vừa vặn nhìn thấy được.
Không lâu sau này Hạ An cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao nàng lại thích ở trước mặt Diệp tổng vô vị này làm trò cười, là chờ mong khuôn mặt vốn lạnh lẽo này sẽ vì nàng mà hiện lên một vệt ý vui.
Bà Lương thỉnh thoảng liếc nhìn bàn ăn, thấy hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cũng thấy hai người liếc mắt đưa tình.
"Tối mai em không về." Hạ An giải thích vì sao số lần nàng về Diệp gia không nhiều: "Trên trường có lớp, khả năng sẽ rất trễ."
Diệp Quan uống một hớp canh, nói: "Tự cô sắp xếp là được rồi."
Thấy Diệp Quan không hỏi nhiều, Hạ An cũng không muốn nói nhiều, không can thiệp vào cuộc sống cá nhân, hai người đều làm đến rất tốt.
Hạ An bận rộn với cuộc sống của mình, bệnh viện, trường học còn có Dạ Sắc.
Tuy nói hai người đã kết hôn nhưng Hạ An cũng không cần thiết quá áp lực chuyện đi về, chỉ cần lấy ra lý