"...vậy tôi với em ấy lên giường thì cô sẽ không để tâm đâu ha?"
Chương 21 (1)
"...Nếu là bắt nạt ở trên giường thì không biết sao ha?" Thịnh Như Khởi nói như hiển nhiên, tuy nhìn Hạ An nói nhưng trong đầu lại hiện lên cô bé khác.
Thịnh tổng có lẽ không biết, ở trước mặt người ta nói muốn ngủ với 'nhà' người ta có bao nhiêu thú vị.
Diệp Quan đang cầm ly thủy tinh trong tay, thoáng siết chặt.
Thịnh Như Khởi quay đầu nhìn Diệp Quan, thấy khuôn mặt bình tĩnh của đối phương lạnh lùng nhìn mình
Có một loại áp suất thấp không tên bao trùm.
Thấy phản ứng này của Diệp Quan, Thịnh Như Khởi nhếch miệng cười: "Coi trọng cô bé kia?"
Diệp Quan nhìn chằm chằm Thịnh Như Khởi một lúc, không nói gì.
"Cũng phải, có khi người được cậu coi trọng vẫn còn chưa sinh." Thịnh Như Khởi trêu chọc nói, nàng nhấp ly rượu, cùng Diệp Quan nói mấy chuyện này đúng là vô vị, người ta là tiên nữ không dính khói bụi hồng trần mà.
Cho dù Diệp Quan đời này một mình, Thịnh Như Khởi cũng thấy không lạ. Nhưng nếu Diệp Quan thật sự cô độc một mình thì áy náy của nàng dành cho Diệp Quan cũng vĩnh viễn không tiêu tan...
Từ tận sâu trong lòng, Thịnh Như Khởi vẫn luôn hi vọng có người có thể thu phục được Diệp Quan.
Quán bar ánh đèn lập loè.
Uống xong ly rượu cuối cùng, Hạ An một mình gục xuống bàn rầu rĩ, cảm giác nặng nề uể oải bao trùm. Thật ra từ lâu đã không muốn cuộc sống kiểu này, nhưng chỉ có thể cắn răng, từng ngày vượt qua.
Giống như ngày thứ hai luôn phải đến
Cuộc sống tuần hoàn không ngừng tiếp diễn. Để Hạ An có thể cố gắng đến tận bây giờ có lẽ là niềm tin, nàng tin tưởng sẽ có ngày nàng thoát được cảnh ngộ này.
Diệp Quan nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hạ An, muốn ngoảnh mặt làm ngơ nhưng rồi lại theo bản năng quan tâm đến nàng. Ban ngày đi bệnh viện, tối đến ở quán bar, có phải nàng nghĩ mình là người sắt, không cần nghĩ ngơi không?
Qua hai ly rượu. Thịnh Như Khởi có chút đứng người không yên.
Diệp Quan thấy Thịnh Như Khởi đột nhiên đứng dậy, hỏi: "Làm gì vậy?"
Thịnh Như Khởi nhìn nhìn Hạ An, nụ cười quyến rũ động lòng người: "Cậu nói xem?"
Trêu hoa ghẹo nguyệt là tác phong của Thịnh Như Khởi.
Thịnh Như Khởi có bao nhiêu sức hút với phụ nữ, Diệp Quan biết rõ. Nhưng trước đây Thịnh Như Khởi không phải như vậy, không biết tại sao tuổi càng lớn lại càng đổ đốn.
Tiếp đó Diệp Quan thấy Thịnh Như Khởi đi về phía Hạ An.
Diệp Quan cúi đầu, mất tập trung hớp một hớp nước, quả thật vô vị, sau này không cần lại tới đây.
Có người chạm vào bả vai của mình, Hạ An ngẩng đầu nhìn, là một người phụ nữ xa lạ.
Tuy trước đây đã từng gặp mặt Thịnh Như Khởi một lần nhưng Hạ An không có ấn tượng, mỗi ngày nàng giao thiệp với quá nhiều người
"Không thoải mái sao?" Thịnh Như Khởi nửa ôm bả vai Hạ An, cực kỳ dịu dàng nói, kín đáo nhìn mặt đối phương.
Đẹp mắt.
Dưới giường dịu dàng, trên giường cường thế là phong cách trêu chọc gái trẻ của Thịnh Như Khởi, mà thiếu nữ mới lớn rất hiếm có ai không trúng chiêu này.
Hạ An mặt không cảm xúc, loại này nàng gặp mỗi ngày. Chỉ là cùng người xa lạ ở quá gần có chút khó chịu, nàng muốn giữ khoảng cách.
"Đừng động, trên tóc có gì này..." Thịnh Như Khởi nâng tay muốn sờ mái tóc của Hạ An.
"Ra ngoài một chút."
Bóng người xinh đẹp bất thình lình xuất hiện bên cạnh.
Nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim. Thịnh Như Khởi mất hứng, ngẩng đầu nhìn thấy người đến thì cảm thấy hoa mắt, bởi vì Trình Giảo Kim là Diệp Quan nha?
Diệp Quan cúi đầu nhìn nhìn Hạ An.
Hạ An đẩy Thịnh Như Khởi ra, nhấc mắt thấy rõ Diệp Quan, chị ấy sao lại đến Dạ Sắc? Nhạc xập xình, Hạ An nghe không rõ Diệp Quan nói gì.
Diệp Quan lại nói: "Theo tôi ra ngoài một chút."
"Ừm." Hạ An gật đầu, đi theo Diệp Quan
Ngồi trên ghế, Thịnh Như Khởi mặt mộng một hồi, nửa đường bị người chặn, còn là Diệp Quan chặn đường nàng.
Thịnh Như Khởi bối rối nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, một hơi uống hết ly rượu, nhìn về phía hai người họ rời đi, tâm tình cờ chút phức tạp.
Kỳ quái.
Vừa rồi là Diệp đại tiểu thư thật sao?
Cơ mà bây giờ Thịnh Như Khởi có thể khẳng định, Diệp Quan và cô bé kia chắc chắn có gì đó không đơn giản.
Ra khỏi quán bar náo nhiệt. Gió đêm lạnh dần.
Hai người thả chậm bước chân rồi dừng lại
Hạ An thấy Diệp Quan cả đường không nói gì, chủ động nói: "Diệp tổng, có chuyện gì sao?"
Ngoài trừ lúc diễn kịch, Hạ An vẫn quen gọi cô là Diệp tổng, kêu tên quá thân mật, quan hệ hai người cũng không có thân mật đến vậy
Diệp Quan cũng không biết tại sao khi thấy Thịnh Như Khởi trêu chọc ngả ngớn với Hạ An cô lại có hành động như vậy.
Váy không tay bị gió đêm làm cho có chút lạnh, Hạ An xoa xoa cánh tay im lặng đợi Diệp Quan trả lời.
"Không phải nói làm thí nghiệm ở trước sao? Sao lại đến đây?"
Vấn đề vừa hỏi liền trở thành dư thừa, làm thí nghiệm chỉ là lý do qua loa Hạ An nghĩ ra.
"Lý do đó là cho bà ngoại nghe, hơn nữa chị cũng biết em làm thêm ở đây mà "
Nhìn gương mặt thanh thuần không rành sự đời nóng lạnh trước mặt, súyt chút Diệp Quan đã nói 'Sau này không được đến đây nữa.'
Nhưng mà mỗi người có một cuộc sống riêng, không ai có quyền can thiệp.
"Sao chị lại ở đây."
"Cùng bạn tới."
"Vậy chị tìm em có việc gì?" Hạ An hỏi lần nữa, nhớ tới tình hình lúc nãy, nàng cắn cắn môi, cười cười với Diệp Quan, nói: "Có phải chị sợ em bị người ta làm khó?"
Hạ tiểu thư có suy nghĩ này không lạ, bởi vì Diệp Quan từng giúp nàng mấy lần.
Hạ An vẫn cười ánh mắt hồn nhiên long lanh, Diệp Quan nhìn nhìn có chút không muốn để ý tới
Biết rõ Thịnh Như Khởi sàm sỡ còn không giữ khoảng cách? Còn không đẩy ra, Diệp Quan thấy được tư thế lúc nãy của Thịnh Như Khởi, Thịnh tiểu thư chỉ hận không thể lập tức ôm hôn người trước mặt.
"Em không ngốc như vậy đâu." Dù là thế nào thì đây cũng là sự quan tâm của Diệp tổng, Hạ An lại cười nói: "Cũng không phải lần đầu, em biết bảo vệ bản thân mà "
Diệp Quan vẫn im lặng. Hạ An nhìn nhìn cũng không biết nói thêm gì.
Dạ Sắc vắng lặng, ô tô chạy ngang.
Một chiếc, hai chiếc....
"Khi nào có thời gian?"
"Hả?"
Diệp Quan nhỏ giọng: "Vãn Vãn muốn gặp cô."
"Ít ngày nữa, hôm qua em có gọi cho Vãn Vãn rồi." Hạ An giải thích một tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Quan một hồi, lại thấy đối phương im lặng không nói, nghĩ nghĩ vài giây: "Không có chuyện gì thì..."
"Không thoải mái?" Diệp Quan đột nhiên hỏi.
Cô nghe được giọng Hạ An hơi khàn, vẻ mặt mệt mỏi, cộng thêm lúc nãy nàng nằm úp xuống bàn, tựa như sinh bệnh.
Tuy câu hỏi hững hờ, nhưng làm lòng Hạ An ấm áp, nàng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Quan.
Diệp Quan cũng nhìn vào mắt nàng, sạch sẽ trong suốt, khi cười hai mắt như biết nói, chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp lại trắng nhợt.
Gió thổi mái tóc ngổn ngang. Diệp Quan thấy nàng không trả lời, chỉ là mỉm cười không tắt, hỏi: "Cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là thấy Diệp tổng thật ra cũng rất biết quan tâm."
Hạ An là cố tình nói.
Từ lần trước Diệp Quan mang nàng về nhà, chuẩn bị thuốc mỡ cho nàng, Hạ An đã cảm giác được cô là người ấm áp, chỉ là bên ngoài bảo phủ một tầng băng dày, như một bức tường trong suốt ngăn cản người khác đến quá gần.
Rất biết quan tâm? Diệp Quan đương nhiên không đồng ý quan điểm này, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người đánh giá cô như thế.
Nụ cười không giấu được sự uể oải của Hạ An, bình thường lúc Diệp Vãn bị sốt cũng là dáng vẻ như này, một lớn một nhỏ cực kỳ giống nhau, Diệp Quan nghĩ vậy nên giơ tay theo thói quen, tựa như ngày thường sờ Diệp Vãn, đặt tay lên trán Hạ An.
Động tác này rất bất ngờ, Hạ An sửng sốt một giây, sau đó nỗi lòng hơi loạn.
Nhìn chăm chú khuôn mặt Diệp Quan, cảm xúc không tên len lỏi vào trái tim nàng, Hạ An ngoan ngoãn đứng yên, để mặc Diệp Quan áp lòng bàn tay nhẹ sờ trán nàng.
Ngắn ngủi hai giây, Diệp Quan thu tay lại, nhiệt độ bình thường.
Hạ An cười cười nói: "Em học y, bị sốt hay không không lẽ không biết?"
Dù cho là vậy Diệp Quan cũng không cảm thấy Hạ tiểu đây biết quý trọng bản thân: "Mệt thì về sớm nghỉ ngơi."
Diệp Quan cũng ý thức được mình quan tâm Hạ An hơi nhiều, có lẽ cô nhìn thấy bóng dáng đã từng của mình trong người Hạ An, có hiểu tại sao nàng lại kiên trì, mạnh mẽ như vậy.
"Ừm." Hạ An không hiểu, tại sao một người vốn không nói nhiều như Diệp Quan lại có thể một câu một câu chọc vào tâm của nàng? Chị ấy rõ ràng là một tảng băng, mình lại cảm thấy ấm áp...
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, chen ngang đối thoại.
"Em nghe điện thoại." Giám đốc gọi điện tới, Hạ An nói vài câu sau đó vội vàng tạm biệt Diệp Quan.
Dáng người thon gầy cứ vậy biến mất trong màn đêm. Để lại một mình Diệp Quan.
Thịnh Như Khởi ở một góc nhìn từ đầu đến cuối, mới đầu còn không tin nổi sau chuyển thành ý cười đầy mặt.
"Còn nói không coi trọng người ta." Diệp Quan xoay người, Thịnh Như Khởi đã đi đến bệnh cạnh, miệng xấu cảm thán một câu.
"Về chưa?"
Thịnh Như Khởi bán bơ câu hỏi của Diệp Quan, nói: "Trước nói xem cậu và cô bé kia có quan hệ gì? Lo lắng cho nhân gia thế mà."
Rõ ràng là có vấn đề.
Đối mặt với cách hỏi dò trắng trợn của Thịnh tiểu thư, Diệp Quan nghĩ nghĩ vài giây, nghiêm túc mở miệng: "Trên pháp luật thì em ấy là vợ tôi."
Giọng điệu hờ hững, Diệp Quan ngã bài trước Thịnh Như Khởi, quan hệ giữa cô và Hạ An không cần phải giấu Thịnh tiểu thư, kiểu gì sau này cũng phải gặp.
Lời