Cười khẽ một cái điều gì cũng qua
Chương 5.
Bé con kêu một tiếng 'mẹ' làm Hạ An rất rất bất ngờ.
Hoá ra, cô ấy đã kết hôn...
Tuy Hạ An không biết rõ Diệp Quan bao nhiêu tuổi, nhưng ngẫm lại đối phương kết hôn cũng là chuyện bình thường. Sở dĩ bất ngờ, là vì nàng không có nghĩ tới phương diện này
Lại nhớ đến một tuần trước hai người gặp nhau trong Dạ Sắc, Hạ An còn tưởng rằng cô độc thân.
"Để em trả." Hạ An hoàn hồn giành trả tiền, nàng khom người lấy lon nước chanh đưa cho Diệp Quan, không quá tin tưởng nên vừa cười vừa thăm dò hỏi: "Con gái chị?"
"ừm." Diệp Quan đáp, cô thấy được hoài nghi trong đáy mắt của Hạ An, phần lớn người biết được cô có con gái lớn như vậy đều có phản ứng này.
Diệp Quan là người có chủ nghĩa không kết hôn, sự tồn tại của Diệp Vãn làm cho cô bớt đi rất nhiều phiền phức.
Được câu trả lời khẳng định, trong lòng Hạ An có chút mất mát, tại sao lại mất mát? Theo lý mà nói, có chờ mong mới có thất vọng, vậy thì mình kỳ vọng cái gì đây? Hạ An không thể trả lời.
Diệp Quan đưa nước chanh cho Diệp Vãn, cùi đầu nói: "nói cám ơn dì đi."
Hạ An nhìn Diệp Quan cúi đầu nói chuyện với con gái, mặc dù Diệp tổng luôn chỉ có một phong cách, thậm chí còn có vài phần nghiêm túc nhưng Hạ An cảm nhận được trên mặt cô có một ít ôn nhu hiếm thấy.
Lần đầu tiên thấy một mặt khác của cô.
Lạnh nhạt cũng chỉ đối với người ngoài, đối với người yêu thương đương nhiên phải khác.
Kiêu ngạo nhưng không mất nội hàm, lạnh nhạt nhưng ôn nhu. Phụ nữ như vậy làm sao người ta không yêu thích.
Hạ An đột nhiên hâm mộ nửa kia của Diệp tổng, hẳn là rất hạnh phúc đi, có một lão bà khí chất như vậy, còn có một đứa con đáng yêu đến thế.
Trước mặt người lạ Diệp Vãn có chút ngượng ngùng, tiểu gia hỏa mở to mắt đánh giá Hạ An, nửa ngày sau mới nóị: "Cám ơn dì."
Nụ cười của trẻ con là thứ ấm áp nhất, môi đôi mắt nước trong veo, cười lên hoá thành trăng lưỡi liềm.
Hạ An sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Diệp Vãn, mềm mại quá chừng, giọng nàng nhỏ nhẹ: "Đừng khách sáo, lần sau dì lại mua nước cho con uống, chịu không?"
"Dạ" Diệp Vãn gật gật đầu, chủ động duỗi ngón út ra: "Dì chúng ta móc ngoéo..."
"Ừm, móc ngoéo." Hạ An phối hợp duỗi ra ngón út.
Hạ tiểu thư lúc trước thực tập ở khoa nhi rất có tiếng, khá là được chào đón nên rất biết cách dỗ bạn nhỏ.
Diệp Vãn xưa nay hướng nội sợ người lạ, cùng Hạ An cười nói như vậy làm Diệp Quan có chút bất ngờ. Ánh mắt của cô đảo qua khuôn mặt của Hạ An, cùng một đứa nhỏ móc ngoéo, lúc nàng cười cũng không khác mấy bạn nhỏ là bao, cô lại nhớ tới dáng vẻ ngàn chén không say của Hạ An...
Đúng thật là như người hai mặt.
Diệp Quan nghi hoặc, vị Hạ tiểu thư này, có phải là cốt diễn viên không?
Một lớn một nhỏ trước mặt chơi đến vui vẻ làm Diệp Quan cũng hơi cong khoé miệng.
Hạ An vừa hơi nhấc mắt, liền phát hiện Diệp Quan nhìn mình chằm chằm, ánh mắt giao nhau là một điều gì đó rất kỳ diệu, nàng vờ ung dung hỏi Diệp Quan: "Mặt em có gì sao?"
Đúng là không hổ danh Diệp tổng, xưa nay mặt than không chút biểu hiện gì, nhìn lén người ta bị bắt còn không chút gợn sóng, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Hạ An, bình thản trả lời hai chữ: "Không có."
"Diệp tổng, tuy em làm thêm ở quán bar." Hạ An cảm thấy nên giải thích một chút, nàng luôn cảm thấy lúc Diệp Quan nhìn mình có chút gì đó sai sai: "Nhưng không phải cái gì cũng..."
Hạ An nói được nửa câu.
"Thật?" Diệp Quan nhíu mày
"Đương nhiên, em có nguyên tắc."
Đêm đó Hạ tiểu thư khiêu khích cô, ánh mắt lời nói mười phần tiểu hổ ly, nghĩ đến đây Diệp Quan lại đánh giá Hạ An, nói: "Tôi thấy, cô rất có kinh nghiệm."
"Có kinh nghiệm?" Hạ An dở khóc dở cười, mình tào lao bị chị ấy ghim trong lòng rồi. Vị Diệp tổng này, không mở miệng thì thôi, mở miệng là làm người ta câm nín.
"Bác sĩ Hạ."
Cô đột nhiên gọi nàng như vậy, Hạ An có chút không kịp thích ứng.
Diệp Quan nhàn nhạt nói: "Bà ngoại tôi hôm nay xuất viện, khoảng thời gian cám ơn cô đã chăm sóc."
Hạ An mỉm cười: "Chức trách của em."
Đối xử với bệnh nhân, Hạ An luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Kha Nhược Sơ khâm phục điểm này của Hạ An đến sát đất, có bao nhiêu người lúc bắt đầu nhiệt huyết tràn đầy, đi qua mấy năm bị dằn vặt, một bầu nhiệt huyết đều bị gọt rữa sạch trơn.
Chỉ có Hạ An, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì phần nhiệt huyết này.
Bởi vì mỗi một bước đi đều do bản thân tranh thủ nỗ lực, cho nên càng trân trọng cơ hợi quý giá. Hạ An không có bạn tâm giao, quan hệ thân thiết nhất chỉ có Kha Nhược Sơ, Kha Nhược Sơ cũng không biết nàng trải qua những gì.
Rất nhiều chuyện, Hạ An không thích nói ra, ví như oán giận. Nàng cảm thấy bất hạnh hay may mắn chỉ là những điều bình thường, vượt quà hai thứ này có cả khối người.
"Bác sĩ Hạ..."
"Hả?"
Diệp Quan muốn hỏi tại sao Hạ An lại xuất hiện ở Dạ Sắc? Vì cái gì làm việc ở quán bar cũng không khó đoán. Diệp Quan còn tưởng nàng là vì đầu cơ trục lợi, nhưng bây giờ xem ra không phải.
Nàng ở trong bệnh viện, mới chân chính là nàng.
Nàng cười hay không cười cũng làm cho người ta cảm thấy đơn thuần đơn giản lại dễ chịu, đây là cảm giác của Diệp Quan đối với Hạ An.
"Làm sao?" Hạ An hỏi lại.
"Tạm biệt." Diệp Quan vẫn không hỏi nàng, cô phát hiện bản thân quản quá nhiều, cũng là lần đầu tiên hiếu kỳ muốn tìm hiểu về một người nào đó.
"Dì ơi, tạm biệt~" Diệp Vãn ngoan ngoãn tạm biệt Hạ An.
"Tạm biệt tiểu khả ái."
Hạ An đứng yên nhìn bóng lưng đẹp đẽ tạo nhã, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Vẫn chỉ biết cô họ Diệp.
Hạ An nghĩ rằng, Diệp Quan chỉ là một bản nhạc đệm gặp gỡ trong cuộc sống của nàng, cười khẽ một cái điều gì cũng qua, nhưng mà nàng sai rồi...
Mấy ngày sau đó, Hạ An đều không gặp lại cô, Dạ Sắc không, bệnh viện càng không, những lần đi mua nước, vô tình nàng sẽ nhớ tới khuôn mặt đối.
18 giờ 45 phút, khoa nội.
"Hạ An, bạn trai tới đón kìa." Hộ lý ôm bàn trị liệu đứng trước cửa, nửa thật nửa giả nói với Hạ An.
"Mọi người đừng giỡn.". Chàng trai mặc áo khoác trắng đứng trước cửa phòng, tuy miệng nói như vậy nhưng mỗi khi Đường Chấn nghe thấy trong phòng làm việc bàn tán về hắn và Hạ An đều