"Bạn gái của tôi, không cần cậu chăm sóc."
Chương 6.
"Tôi tìm Hạ An."
"Được, ngài ngồi chờ một chút, tôi đi gọi người."
Diệp Quan ngồi xuống ghế đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi tác xấp xỉ Hạ An, chỉ có điều trang điểm rất đậm.
Nhìn như vậy, Hạ tiểu thư vẫn là có khí chất thanh tân hơn nhiều
Trước khi đi vào Dạ Sắc, Diệp Quan không có ý định tìm Hạ An, nhưng tiếp tân hỏi cô như vậy, cô liền nói tên Hạ An.
Khoảng chừng năm phút sau, tiếp tân dẫn chàng trai trẻ đến trước mặt Diệp Quan, xin lỗi nói: "Người đẹp, thật xin lỗi, Hạ An xảy ra chút chuyện, nên tôi sắp xếp soái ca này cho ngài..."
Soái ca nhìn vị đại mỹ nữ trước mặt, kích động đến nói lắp: "Chào...chào ngài..."
Diệp Quan giống như không nghe thấy, đứng dậy quan tâm nửa câu đầu: "Cô ấy làm sao?"
"À?" Tiếp tân không phản ứng.
"Tôi là bạn cô ấy."
...
Sau khi nhận điện thoại của Kha Nhược Sơ, Đường Chấn lập tức từ bệnh viện chạy tới Dạ Sắc.
Lúc Đường Chấn vừa đến Dạ Sắc thì nói với tiếp tân là tìm Hạ An, đối phương thấy hắn không giống khách đến chơi nên không mở miệng nói gì. Hắn tìm trong quán bar một vòng, ở khu ghế dài nhìn thấy Hạ An.
Hạ An đúng lúc đang chạm cốc với hai người đàn ông, vừa nói vừa cười.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Đường Chấn sẽ không tin Kha Nhược Sơ nói thật, Hạ An sao lại ở chỗ này? Trong ấn tượng của hắn, Hạ An từ nhỏ đến lớn là một cô gái rất ngoan...
Như vây vừa vặn để giải thích, tại sao Hạ An có thể một mình gồng gánh chi phí chữa bệnh đắc đỏ của cha nàng. Suy nghĩ một hồi, Đường Chấn gần như tan vỡ.
Ly thứ hai Hạ An uống với khách thì Đường Chấn chụp cổ tay của nàng, lúc đầu còn có chút bất ngờ, nhưng sau đó nàng biết Đường Chấn là đến đây tìm nàng.
"Đi theo anh." Đường Chấn giật ly rượu của Hạ An dằn lên bàn một cái "rầm", rượu rơi ra ngoài hơn phân nửa.
Cả đám người vây lại xem.
Mặt Hạ An không đổi, trước tiên mỉm cười với khách sau đó nói xin lỗi, rồi dẫn Đường Chấn sang bên: "Tối giải thích với anh, anh về trước đi."
"Em còn muốn ở lại?"
"Anh buông tay." Hạ An nhìn Đường Chấn nắm tay mình, thật phiền.
"Lập tức theo anh về"
"Em nói, tối sẽ giải thích.", Hạ An bất đắc dĩ, quay đầu nháy mắt với tiếp tân.
"Hạ An!"
"Tiên sinh, mời ngài ra ngoài." Chốc lát sau, giám đốc tuần tra dẫn theo mấy vệ sĩ to con đi tới.
Đường Chấn muốn kéo Hạ An đi, lại bị hai người cản lại: "Tiên sinh, phiền ngài phối hợp."
"Các người tránh ra!" Đường Chấn quát lớn, quay đầu nói với Hạ An: "Không đi theo anh, anh sẽ đi nói với cha em..."
Hạ An hít sâu một hơi, đêm nay coi như không thể làm tiếp, nàng trừng mắt nhìn Đường Chấn, tạm thời thoả hiệp cùng đối phương ra ngoài.
Diệp Quan đi theo người phục vụ tìm người, đúng lúc nhìn thấy bóng hình gầy gò quen thuộc bị chàng trai lôi kéo ra bên ngoài...
Nhiệt độ bên ngoài rất cao, như trong cái lồng hấp lớn, không khí cực khó chịu, khó chịu đến mức làm người ta không buồn hít thở, lại tình cờ vang lên tiếng sấm rền, dự báo một cơn mưa lớn.
Cuối đường vắng người, Hạ An khoanh tay đứng đối diện với Đường Chấn.
"Em biết em đang làm gì không? Sao em lại có thể tới những chỗ này?!"
Hạ An hỏi ngược lại: "Chỗ này thì sao?"
"Công việc của em là chữa bệnh cứu người, chứ không phải ở đây cười nói bồi rượu!"
"Em tự có nguyên tắc." Hạ An nói ít ý nhiều.
"Hôm nay em có thể bồi rượu, ngày mai có thể..." Đường Chấn im bật, hắn ý thức được lời nói của mình rất khó nghe.
"Lên giường đúng không?", Hạ An thản nhiên dửng dưng đáp: "Anh một hai nghĩ vậy em cũng không có cách nào."
"Tiểu An, anh không phải ý này...xin lỗi."
"Anh nói xong chưa? Xong rồi em còn phải đi làm, còn nữa nếu anh đi nói lung tung ảnh hưởng đến chuyện giải phẫu của cha em, em sẽ không tha thứ cho anh."
Hạ Hà tư tưởng bảo thủ, nếu như biết được sẽ tức đến nổ phổi, lúc trước ông lo lắng Hạ An bị áp lực kinh tế quá lớn nên không đồng ý cấy ghép tủy, Hạ An vất vả lắm mới khuyên bảo thành công.
Lời đó của Đường Chấn chỉ để doạ nàng, hắn không ngốc đến mức đem chuyện này nói với Hạ Hà, hắn biết Hạ An tính cách quật cường, mềm giọng nói: "Anh chỉ lo cho em, Hạ An, không ai lo cho