Mấy hôm nay Thái Vịnh Nghi đi công tác, Kỳ Mặc Vũ liền có cơ hội ôm chân Kỳ Mặc Túc làm nũng. Hạ Hạ cũng ngồi bên cạnh góp vui.
"Con gái, ba định mua cho con một chiếc xe, như thế đi lại cũng thuận tiện hơn, muốn về nhà liền về. Con thích loại nào cứ nói cho ba biết."
2
Từ lúc Kỳ Mặc Vũ lên đại học đến giờ mỗi năm chỉ về có hai lần, Kỳ Mặc Túc nhớ con gái chỉ có thể than ngắn thở dài cùng vợ. Phận làm cha như hắn thật là quá khổ tâm.
Kỳ Mặc Vũ nghe xong liền muốn trêu chọc ba một chút. Nàng lấy điện thoại nhanh chóng gõ gõ, đem một tấm hình đưa đến trước mặt Kỳ Mặc Túc: "Con muốn cái này."
Trong ảnh là chiếc Lamborghini đỏ chói, giá trị không hề nhỏ. Kỳ Mặc Túc nhìn một lát, cũng không do dự mà gật đầu: "Mua, ba ngay lập tức mua cho con."
Kỳ Mặc Vũ thấy vậy liền kề sát ba mình gặng hỏi: "Ba không hỏi qua ý kiến mẹ sao?"
Kỳ Mặc Túc liền quả quyết: "Cần gì phải hỏi chứ. Ba là mua cho con gái mà."
Cùng lắm thì quỳ gối ba ngày ba đêm nếu Thái Vịnh Nghi nổi giận.
1
Nhưng mà trước mặt con gái, hắn đương nhiên phải giữ chút mặt mũi.
Về độ cưng chiều con, Kỳ Mặc Túc đúng là không làm người ta thất vọng. Kỳ Mặc Vũ cũng không muốn tiếp tục trêu chọc, liền dựa vào bả vai của ba, nhắm nghiền hai mắt.
"Vậy đợi mấy năm nữa hãy mua tặng con. Bây giờ con vẫn chưa cần dùng đến a."
Kỳ Mặc Túc không cho là đúng: "Con xem, dù sao Kỳ gia ta ít nhiều cũng có chỗ đứng ở Vĩnh Thành. Để con gái đi ra đường chịu thiệt thòi, ba thật không chịu được."
Kỳ Mặc Vũ vỗ vỗ tay ba mình: "Ba xem, con là ở trong khu căn hộ Thiên Nhai đắt đỏ. Mỗi ngày đi học không thiếu thứ gì, không phải lo lắng cái ăn cái mặc. Như thế nào lại thiệt thòi chứ. Là ba quá yêu thương con gái nên cứ cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ thôi a."
Kỳ Mặc Túc làm sao không hiểu chuyện này, nhưng rõ ràng hắn chỉ có một đứa con gái. Không phải về sau tất cả cũng là của nàng sao. Đến sớm một chút cũng chẳng có gì không phải.
Nhưng mà nàng đã nói như vậy, hắn cũng không miễn cưỡng.
Kỳ Mặc Túc xoa xoa đầu nàng: "Được rồi. Con có chuyện gì vui muốn kể cho ba nghe không?"
Kỳ Mặc Vũ suy nghĩ một lát, muốn đem chuyện hẹn hò của mình nói với Kỳ Mặc Túc. Nàng trước tiên cần có một đồng minh, để sau này đối diện với Thái Vịnh Nghi còn có người ủng hộ. Kỳ Mặc Túc là lựa chọn không thể nào tốt hơn.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải mở lời thế nào. Nếu trực tiếp nói ra sợ là không ổn, cuối cùng Kỳ Mặc Vũ quyết định rào trước đón sau.
"Con muốn hỏi ba, ba hy vọng đối tượng kết hôn của con sau này sẽ thế nào?"
Kỳ Mặc Túc nghe vậy liền kéo dài âm điệu, dùng ngón tay gõ gõ lên đầu gối: "Ừmmmm, ba cảm thấy không ai có thể xứng đáng với con gái ba cả. Nhưng mà nếu phải lựa chọn thì nhất định phải tuấn tú một chút, điều kiện gia đình khá giả một chút, không được quá già, không được quá trẻ. Đặc biệt là phải yêu thương con, trong mắt chỉ có con."
Kỳ Mặc Vũ liền tiếp lời: "Vậy nếu người đó là nữ nhân thì sao? Ba có để ý không?"
Kỳ Mặc Túc có hơi giật mình nhìn nàng: "Sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ..?"
Kỳ Mặc Vũ vội phủ nhận: "Con chỉ hỏi nếu như thôi a. Ba nhanh trả lời con đi."
Kỳ Mặc Túc dùng ngón cái miết miết cằm, trầm tư một lát mới nhỏ giọng: "Nữ nhân cũng được, con gái thích là được. Nhưng mà nếu là nữ nhân thì ít nhất phải thật xinh đẹp. Vậy mới xứng với con gái ba."
Kỳ Mặc Vũ cười thầm trong bụng, nói về độ xinh đẹp Khuất Tĩnh Văn nếu nhận thứ hai chẳng ai dám đứng nhất. Có được sự đồng ý gián tiếp này, nàng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Kỳ Mặc Vũ giả vờ ngây thơ, dựa vào lòng Kỳ Mặc Túc: "Có lời này của ba thì tốt rồi. Sau này lỡ như con có mang con dâu về, ba nhớ giúp con nói một tiếng với mẹ đó nha."
Kỳ Mặc Túc mỉm cười nhìn con gái: "Được, được. Cùng lắm thì hai chúng ta cùng quỳ bàn phím."
Kỳ Mặc Vũ giơ lên ngón tay cái lật ngược: "Cái đó chỉ dành cho ba thôi."
"Haha, con biết sao."
...
Tinh Kiện của nhà họ Kỳ lần này nhận được một đơn hàng lớn, mấy ngày qua Thái Vịnh Nghi chính là đi đến chỗ kia để ký hợp đồng. Kỳ Mặc Túc thì ở nhà xử lý công tác nội bộ cũng như đôn đốc nhân viên.
Hôm nay Thái Vịnh Nghi sẽ trở về, còn nói là sẽ dẫn theo một vị khách quý. Thế nên hai cha con Kỳ Mặc Vũ từ sớm đã ở phòng khách chờ đợi, muốn xem xem đó là thần thánh phương nào.
"Ba, con xuống xem dì Phó chuẩn bị tới đâu rồi."
Kỳ Mặc Túc gấp tờ báo lại gật đầu: "Xem có gì ăn được mang cho ba một ít."
Kỳ Mặc Vũ phì cười, người ba này của nàng tính nết như trẻ con. Đã bao nhiêu tuổi còn muốn ăn vụng.
Nhưng mà nàng cũng không có phản đối: "Được rồi, liền lấy cho ba một trái nho."
Nàng nói xong thì nhanh chân chạy xuống bếp.
"Dì Phó, đều đã xong chưa a. Mẹ con chắc sắp về đến rồi."
Dì Phó lấy cái nắp ngăn dầu mỡ không bị văng, hướng nàng cười cười: "Sắp rồi, sắp rồi. Con không phải lo."
Kỳ Mặc Vũ cười hì hì: "Không có nha, con chỉ xuống tìm chút gì đó cho lão ba."
Sau đó nàng tiến đến gần kề vào tai dì Phó: "Lão ba lại muốn ăn vụng, haha."
Dì Phó hiểu rõ bật cười: "Bên kia có một ít mực rim, để dì gắp ra dĩa để con mang lên cho ba."
Một lát sau liền thấy hai cha con nhà họ Kỳ bắt chéo chân ngồi trên sô pha, vừa xem tivi vừa ăn mực rim. Tạm thời quên mất Thái Vịnh Nghi phu nhân sắp trở về.
Kỳ Mặc Vũ chụp một tấm ảnh gửi cho Khuất Tĩnh Văn: [Mực rim của dì Phó. Rất ngon.] *Hình ảnh*
Chừng một phút sau, Khuất Tĩnh Văn liền trả lời: [Tôi có phần không?]
Kỳ Mặc Vũ lén lút nhìn Kỳ Mặc Túc, thấy hắn không để ý thì mới chụp một tấm ảnh bắn tim gửi cho Khuất Tĩnh Văn: [Của chị.] *Hình
ảnh*
Bảo bối: [Tôi sắp không nhịn được muốn chạy đến Vĩnh Thành.]
Tiểu Vũ: [Vậy thì đến đi a.]
Bảo bối: [Tối gặp.]
Thực sự chạy đến sao? Kỳ Mặc Vũ nhìn tin nhắn không khỏi cười đến ngọt ngào.
Kỳ Mặc Túc đang mải mê ăn mực rim thì thấy con gái cười tít mắt, hắn có chút tò mò: "Có chuyện gì vui sao?"
Thay vì dừng lại sẽ khiến ba nghi ngờ, Kỳ Mặc Vũ liền giả vờ ôm bụng cười lớn: "Con đọc truyện cười, buồn cười quá đi."
"À, hóa ra là vậy. Ba cũng muốn đọc, mau gửi cho ba."
Kỳ Mặc Vũ liền xua tay: "Cái này không phù hợp nha. Không nên thử qua."
Kỳ Mặc Túc nghe vậy cũng đành từ bỏ, dù sao hắn cũng không thực sự quan tâm, chỉ là muốn biết con gái xem gì.
Một lát sau Thái Vịnh Nghi cũng về đến, chú Trần ở ngoài kia mở cửa rồi khiêng hành lý mang vào. Bà giẫm trên giày cao gót, thần sắc có chút mệt mỏi nhưng không mất đi vẻ uy phong. Theo sau bà là một nữ nhân khí chất ngời ngời, tóc dài uốn cong, môi đỏ quyến rũ. Kỳ Mặc Vũ vừa nhìn thấy liền ngây ra tại chỗ.
Vệ lão sư sao lại ở đây?
Vệ Âm vừa theo Thái Vịnh Nghi vào nhà thì hướng thẳng tới vị trí của Kỳ Mặc Vũ, mỉm cười: "Tiểu Vũ, lâu rồi không gặp."
Kỳ Mặc Vũ sắp xếp lại ngôn từ: "Vệ lão sư? Sao cô lại ở đây?"
Thái Vịnh Nghi lúc này mới chủ động giới thiệu: "Cô ấy chính là đại diện bên phía đối tác lần này. Mấy hôm nay sẽ ở lại Vĩnh Thành để khảo sát nhà máy. Trong lúc nói chuyện vô tình biết được cùng con có quen biết nên mẹ mời cô ấy về đây cùng dùng cơm."
Kỳ Mặc Túc vui vẻ chen vào: "Thì ra là bạn của tiểu Vũ. Đúng thật là rất có duyên."
Có duyên hay không thì không biết nhưng mà Kỳ Mặc Vũ lúc này đang thở dài trong lòng. Như thế nào vòng tới vòng lui vẫn đụng trúng Vệ Âm.
"Kỳ tổng, xin chào. Rất vui vì lần này được hợp tác cùng Tinh Kiện."
Vệ Âm chủ động đưa tay chào hỏi Kỳ Mặc Túc, Kỳ Mặc Túc cũng lịch sự đáp lại, xem như hoàn tất việc chào hỏi.
"Hai ba con nói chuyện với Vệ tiểu thư đi, em vào trong sửa soạn một chút."
Thái Vịnh Nghi nói xong thì xách theo túi xách đi lên lầu. Kỳ Mặc Túc mời Vệ Âm ngồi xuống, rót cho cô một tách trà.
"Không biết cô Vệ đây đã đến Vĩnh Thành bao giờ chưa?"
Vệ Âm nâng môi: "Đây là lần đầu tiên. Có thể hay không phiền Kỳ tổng cùng tiểu Vũ giới thiệu một chút."
Kỳ Mặc Túc cười ha hả: "Tôi thì suốt ngày bận việc công ty, cũng không am hiểu nhiều. Tiểu Vũ, bạn của con thì con nói chuyện đi chứ."
Kỳ Mặc Vũ âm thầm quăng cho ba mình một ánh mắt, sao đó mới hướng Vệ Âm cười cười: "Vệ lão sư, em nhớ không lầm cô làm việc trong giới giải trí, sao lần này lại?"
Vệ Âm trong giới là một người có tiếng tăm, hợp đồng thu âm tới tấp, lại còn có thể lấy ra thời gian chạy đến đây khảo sát nhà máy gì đó. Đúng là phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Vệ Âm hướng mắt nhìn nàng, ý vị thâm trường. Đúng thật là cô rất bận rộn nhưng hôm trước về nhà vô tình biết được Thiên Thịnh nhà cô sắp có kế hoạch hợp tác cùng Tinh Kiện. Vệ Âm đã sớm biết Tinh Kiện là gia nghiệp của nhà họ Kỳ, cho nên không nhịn được nói với người nhà muốn tham gia vào. Thật ra cô cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại đi đến quyết định này. Xem như là cảm xúc nhất thời đi.
"Thiên Thịnh là của nhà tôi, vừa lúc rảnh rỗi nên phụ giúp một chút."
"À, thì ra là vậy."
Kỳ Mặc Vũ đáp.
Vệ Âm có hơi mỉm cười: "Tiểu Vũ, em không cần đối với tôi xa cách như vậy. Tôi còn đang đợi em dành chút thời gian dẫn tôi đi tham quan Vĩnh Thành đây mà."
Vừa lúc này Thái Vịnh Nghi ra đến tiếp lời: "Đúng vậy. Tinh Kiện và Thiên Thịnh là quan hệ hợp tác làm ăn lâu dài. Về sau con cũng nên cùng Vệ tiểu thư trao đổi một chút. Không nên suốt ngày cứ nằm lì ở nhà."
Thái Vịnh Nghi phu nhân đã mở lời, Kỳ Mặc Vũ cũng không có cách nào khác: "Mẹ, con biết rồi."
"Vậy lát nữa dùng cơm xong liền đi, có được không?"
Vệ Âm hỏi.
Kỳ Mặc Vũ nhớ lại tin nhắn của Khuất Tĩnh Văn, phiền muộn không thôi.
Nàng nói: "Cũng được ạ, nhưng chắc phải về sớm. Tối nay em có hẹn."
Vệ Âm nghe vậy có hơi đảo mắt, nhưng sau đó cũng mỉm cười đồng ý: "Được rồi."
Bữa cơm chiêu đãi xem như cũng bình yên trôi qua. Ba mẹ Kỳ cùng Vệ Âm từ đầu đến cuối đều trao đổi công việc. Kỳ Mặc Vũ im lặng lắng nghe, khi nào được gọi đến tên mới trả lời mấy câu.
Thật ra nàng còn đang không biết lát nữa đi cùng Vệ Âm sẽ phải nói gì. Vò đầu bứt tóc một hồi liền đưa đến một quyết định, kéo Hồ Nhã Hinh đi cùng.
Dù sao so với nàng Hồ Nhã Hinh vô cùng hoạt ngôn, lại am hiểu mấy chuyện ăn chơi. Như vậy vừa không thất lễ vừa không cảm thấy khó xử.
Nghĩ vậy, Kỳ Mặc Vũ lập tức nhắn tin cho Hồ Nhã Hinh, gọi cô tức tốc chạy đến nhà họ Kỳ.