Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Xuân Phong Hóa Vũ


trước sau

Vệ Âm không ngờ tới "buổi hẹn hò riêng tư" mà cô cố tình sắp xếp lại biến thành cuộc gặp gỡ ba người. Mà Hồ Nhã Hinh lại rất giỏi trong việc phá vỡ bầu không khí.

1

"Vệ lão sư, em rất ngưỡng mộ cô đó nha. Suốt ngày đều có thể gặp người nổi tiếng."

Khác với Kỳ Mặc Vũ suốt ngày chỉ dành sự yêu thích cho các con số thì Hồ Nhã Hinh lại có đời sống phong phú hơn. Cô sẽ xem phim, tham gia các buổi biểu diễn ca hát, thuộc tên hầu như gần hết những người nổi tiếng. Lúc trước từng đề cập đến việc sau này muốn vào showbiz cũng không phải nói cho vui. Mà Vệ Âm vừa hay lại là hình mẫu mà cô muốn theo đuổi. Ngày ngày làm việc với những người xinh đẹp, không bổ mắt thì cũng rất nở mặt.

Vệ Âm cười cười: "Cái đó cũng chưa hẳn là phúc, giới showbiz có rất nhiều mặt tối. Em vào rồi sẽ rõ."

Hồ Nhã Hinh hào hứng: "Em có thể vào sao? Cô thấy em có thể nổi tiếng được không?"

Vệ Âm dừng lại đánh giá một chút, sau đó mới trả lời: "Cũng không tệ. Còn phải tùy vào may mắn nữa."

Nhưng nếu là Kỳ Mặc Vũ thì chắc chắn có thể. Vệ Âm vẫn luôn âm thầm tiếc nuối vì điều này.

Hồ Nhã Hinh phủi tay: "Em chỉ hỏi vậy thôi. Nhưng mà sau này em có thể kêu lão ba đầu tư cho em đi làm quản lý nghệ sĩ. Dù sao so với việc còng lưng đóng phim thì em lại thích làm công việc quản lý hơn."

Kỳ Mặc Vũ nãy giờ im lặng, nghe được câu này mới mở miệng: "Mình còn tưởng cậu thích ở nhà ôm trai trẻ."

Hồ Nhã Hinh vểnh môi: "Mình không có lười biếng đến vậy nha. Tuy so với cậu không thông minh bằng nhưng mình cũng có chí lớn đó."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười vỗ vỗ vai cô: "Mình biết, đợi cậu thành công mình sẽ đến ăn ké."

Hồ Nhã Hinh bĩu môi xem thường: "Mình xin phép từ chối."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong không nói gì, chỉ im lặng nhún vai.

Vừa giao lưu mấy câu Hồ Nhã Hinh lại bỏ qua Kỳ Mặc Vũ, tự nhiên khoác lấy tay Vệ Âm: "Vệ lão sư, lại đây em giới thiệu cho cô mấy quán ăn ngon."

Vệ Âm vì động tác này có hơi mất tự nhiên, cô nhíu mày nhìn sang Kỳ Mặc Vũ, chỉ là Kỳ Mặc Vũ chỉ lo cắm đầu vào điện thoại, không quan tâm đến động tĩnh của hai người.

"Vĩnh Thành nổi tiếng với những món ăn thanh đạm, có bún, mì, hủ tiếu. Cô xem ở đây còn có..."

Hồ Nhã Hinh cứ như vậy mà kéo Vệ Âm đi, miệng thì cứ thao thao bất tuyệt. Kỳ Mặc Vũ thoáng chốc bị tụt lại phía sau, đến khi Hồ Nhã Hinh phát hiện thì mới ngoắc ngoắc gọi nàng.

"Mặc Vũ, nhanh lên."

Vệ Âm nhìn Kỳ Mặc Vũ, lại nhịn không được quay sang hỏi Hồ Nhã Hinh: "Em ấy có vẻ không hứng thú lắm?"

Hồ Nhã Hinh không để ý mà trả lời: "Chắc là bận nhắn tin với Khuất lão sư. Không cần để ý cậu ấy."

Trong ánh mắt Vệ Âm liền xẹt qua một tia không rõ, cô hỏi tiếp: "Hai người bọn họ là quan hệ gì?"

Cô nhớ lần trước Khuất Tĩnh Văn từng ám chỉ bọn họ sống chung.

"Là người y... bạn thân. Tính cách hai người rất hợp nhau nên thường xuyên qua lại, haha."

Xém nữa thì Hồ Nhã Hinh đã vạ miệng nói ra. Hôm nay Kỳ Mặc Vũ gọi cô đến để đối phó với Vệ Âm, cũng không có dặn là có nên công khai mối quan hệ yêu đương của nàng hay không. Vệ Âm và Thái Vịnh Nghi là đối tác làm ăn, lỡ như vô tình tiết lộ sẽ rất phiền phức.

"Thì ra là vậy."

Vệ Âm tuy không có biểu hiện gì nhưng càng ngày càng khẳng định suy đoán của bản thân.

Vừa lúc này Kỳ Mặc Vũ cũng đuổi kịp: "Ngại quá Vệ lão sư, em có việc đi trước. Nhã Hinh sẽ ở lại tiếp đãi cô. Cô có thể yên tâm tin tưởng cậu ấy."

Sau đó lại vỗ vai Hồ Nhã Hinh: "Giao cho cậu."

Hồ Nhã Hinh ra dấu ok: "Đi đi, đi đi."

Kỳ Mặc Vũ cười cười, sau đó thấy một chiếc xe hơi dừng lại, nàng nhanh chóng mở cửa bước vào, động tác rất quen thuộc.

Vệ Âm không nhìn rõ người trong xe là ai, chỉ biết là sau khi nhìn thấy chiếc xe đó, ánh mắt và nụ cười của nàng trở nên ngọt ngào hơn trông thấy.

...

Kỳ Mặc Vũ vừa lên xe đã chuẩn xác nhắm vào má Khuất Tĩnh Văn đặt một nụ hôn: "Thơm quá."

Sự nịnh nọt này cũng không làm cho hũ giấm Khuất Tĩnh Văn bớt chua đi được. Cô tìm một chỗ thích hợp bên vệ đường, dừng xe lại.

"Người vừa nãy là Vệ Âm?"

Kỳ Mặc Vũ bỗng thấy chột dạ. Lần trước Khuất Tĩnh Văn đã từng đề cập đến việc này, chứng tỏ cô để bụng. Mà hôm nay nàng lại còn cùng Vệ Âm đi dạo, quả thực là tự tìm đường chết.

Nàng giả vờ vô tội, vùi vào lòng ngực Khuất Tĩnh Văn: "Không phải còn có Nhã Hinh ở đó sao? Em chỉ là bất đắc dĩ."

Nói xong còn không quên đưa tay vuốt vuốt lưng cô: "Khuất lão sư, bớt giận, bớt giận."

Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng giống như cún con đang ra sức nũng nịu, trong lòng liền mềm nhũn. Cô dùng ngón tay trỏ, nâng cằm nàng lên, sau đó đặt xuống một nụ hôn.

Xa cách một thời gian dài, nỗi nhớ chất chồng không phải có thể dùng đôi ba lời nói là có thể biểu đạt hết. Kỳ Mặc Vũ cũng không thể kháng cự được với sự ngọt ngào cùng mùi hương đã khắc sâu vào tâm trí. Nàng điều chỉnh tư thế, bàn tay luồn ra sau ót Khuất Tĩnh Văn, làm cho nụ hôn sâu hơn.

Không gian trong xe thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng vải vóc va chạm vào nhau cùng tiếng hít thở không đều. Một lúc sau Kỳ Mặc Vũ không chịu nổi nữa mới thoát khỏi chiếc hôn sâu đang xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể.

Khuất Tĩnh Văn nhìn phiến môi sưng đỏ của nàng, không nhịn được lại liếm liếm môi.

Kỳ Mặc Vũ trừng mắt nhìn cô: "Khuất lão sư, chị muốn em ngộp thở hay sao a?"

Khuất Tĩnh Văn nghe vậy chỉ nhướng mày: "Chắc là phải nghiên cứu thêm."

Kỳ Mặc Vũ bật dậy: "Nghiên cứu cái gì a?"

Dừng một chút nàng lại nói: "Em thấy mấy người yêu nhau hay thích lưu lại ấn ký trên cơ thể. Khuất lão sư, hay là chị để em thử một chút đi?"

Nàng nói xong cũng không đợi Khuất Tĩnh Văn đồng ý, lập tức nắm lấy tay cô để lại một dấu răng, sau đó còn tỏ vẻ hào hứng: "Ừm, thật đẹp."

2

Khuất Tĩnh Văn bất lực nhìn nàng: "Không phải như vậy."

Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt: "Vậy như thế nào mới đúng a?"

Khuất Tĩnh Văn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ hắng giọng rồi chuyển chủ đề: "Chúng ta đi ăn tối."

"Ò, em cũng đói rồi."

Suốt cả buổi chiều đi dạo gần hết cái Vĩnh Thành, nàng đúng thật sắp không chịu nổi. Vẫn là Khuất Tĩnh Văn xuất hiện đúng lúc.

Trước khi đến đây cô đã kêu Tô Tử Phong tìm một số quán ăn nổi tiếng ít người biết, cuối cùng chọn được một quán mỹ thực nằm trong một con hẻm nhỏ.

Quán có tên là Xuân Phong Hóa Vũ*, vừa nghe qua cái tên đã có thể hình dung ra phong cách bày trí cùng hương vị chính của nơi đây.

*Xuân Phong Hóa Vũ: Tắm gội trong mưa xuân mát mẻ

Vì là hẻm nhỏ nên không có chỗ đậu xe. Khuất Tĩnh Văn đành dừng ở một chỗ gần đó rồi cùng Kỳ Mặc Vũ đi bộ đến. Hai người tay đan tay, vừa đi vừa nói chuyện.

"Em còn tưởng chị nói đùa, không ngờ lại thực sự đến."

Khuất Tĩnh Văn điểm lên mũi nàng: "Không đến thì làm sao "bắt ghen tại trận" được hửm?"

Câu này hình như nghe có chút quen, Kỳ Mặc Vũ không nhớ là đã từng nghe ai nói qua. Nàng nhăn mặt: "Khuất lão sư, hôm nay em mới biết chị còn rất thù dai nha, hmm."

Khuất Tĩnh Văn hắng giọng, sửa lại giọng điệu, như sợ nàng không vui mà nói: "Không có, tôi chỉ là có chút xíu khó chịu."

Kỳ Mặc Vũ xoa bàn tay của cô, nhẹ giọng giải thích: "Công ty nhà em cùng công ty nhà Vệ lão sư sắp tới hợp tác với nhau. Vệ lão sư lại là lần đầu đến Vĩnh Thành cho nên mẹ em mới kêu em dẫn cô ấy đi nhìn xem một chút. Chị biết mà, trên thương trường những chuyện
xã giao như thế này không thể tránh được. Nhưng mà em đã cố ý kéo theo Nhã Hinh rồi. Chị có thấy em ngoan không?"

Khuất Tĩnh Văn cười cười xoa đầu nàng: "Rất ngoan, sẽ có thưởng."

Thời tiết dạo này tương đối nóng nực, trừ những lúc có mưa. Hai người đều đồng loạt mặc trên người bộ quần áo giản lược, khoác áo kaki bên ngoài. Khuất Tĩnh Văn tuy hơn Kỳ Mặc Vũ tận chín tuổi nhưng trông vẻ bề ngoài của họ cũng không chênh lệch là bao, đều giống như thiếu nữ hoài xuân.

Cách mấy bước chân phía trước có một tấm bảng gỗ, bên trên khắc chữ Xuân Phong Hóa Vũ, còn treo thêm mấy cái đèn lồng.

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ nhìn nhau, sau đó bước vào. Nối liền từ vị trí cổng đến quầy thu ngân là một cây cầu gỗ, bên dưới có một ao cá với rất nhiều bông hoa sen xinh đẹp. Mùi thơm dịu nhẹ không biết từ đâu tỏa ra khiến cho ai đến đây cũng vô cùng thích thú.

Nhân viên phục vụ thấy hai người đến liền chạy đến tiếp đón: "Hai vị, đã đặt bàn trước chưa?"

Khuất Tĩnh Văn trả lời: "Đã đặt trước, người đặt là Tô Tử Phong."

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì gật đầu: "Hai vị, mời theo tôi."

Quán ăn này tuy rất nổi tiếng nhưng lại không nhận khách vãng lai, đó là lý do vì sao ở đây luôn giữ được sự yên tĩnh vốn có. Người đến đây cũng là những thành phần nho nhã, hiếm khi có ai lớn tiếng ồn ào.

Chỗ mà Tô Tử Phong đặt trước nằm ở một khu riêng biệt nằm ở lầu hai. Từ bên trong nhìn ra cửa sổ có thể thấy rõ những ngọn núi xanh rêu đang ẩn hiện.

"Hai vị đợi một lát, món ăn sẽ nhanh chóng được mang lên."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó mới chủ động kéo ghế cho Kỳ Mặc Vũ.

"Sao Tô Tử Phong lại biết được chỗ này a?"

Kỳ Mặc Vũ hỏi.

Khuất Tĩnh Văn lời ít ý nhiều: "Không tìm được liền bị đuổi việc."

3

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy thì lắc đầu cảm thán: "Đúng là kiếm miếng cơm không dễ."

Kể từ khi bắt đầu yêu đương với Kỳ Mặc Vũ, thuộc hạ bên cạnh Khuất Tĩnh Văn cũng được dịp bận rộn hơn. Không phải chạy theo bảo vệ nàng thì chính là đi tìm của ngon vật lạ làm thành một bộ sưu tập, để khi Khuất Tĩnh Văn rảnh rỗi lại dẫn nàng đi.

Nói chung làm việc cho Khuất Tĩnh Văn cũng nhàn.

"Đêm nay chị về Bắc Thành hay là?"

Khuất Tĩnh Văn vừa nghe liền hiểu nàng muốn hỏi gì.

"Tôi đêm nay sẽ ở lại nhà ông bà ngoại. Em... có muốn cùng tôi sang đó không?"

Kỳ Mặc Vũ vừa nghe liền ngồi thẳng lưng, kéo ra một nụ cười: "Khuất lão sư, lần sau đi, hì hì."

Khuất Tĩnh Văn cong môi không nói gì. Phục vụ lúc này cũng mang đồ ăn lên, giới thiệu qua một lượt.

"Ở đây có Kim Ngọc Lương Duyên được làm từ các loại đậu, cầu chúc hạnh phúc lâu dài. Phúc Thọ Toàn được nấu từ 12 vị thuốc quý cùng vi cá, hải sâm và nấm bào ngư nhắn nhủ mọi điều viên mãn. Minh Nguyệt Dạ giống như bánh trôi nước nhưng được làm từ loại bột riêng chỉ có ở Xuân Phong Hóa Vũ, giống như một lời tỏ tình ngọt ngào, gặp người đêm tối bỗng sáng bừng. Món tiếp theo là Tuyết Ngư Khiêu Vũ, nguyên liệu chủ yếu là cá tuyết và mười loại nấm, vị ngọt thanh mát, lòng người an yên. Món cuối cùng là bánh Quế Liên được làm từ rễ và cánh hoa sen, vừa mềm vừa dẻo, thích hợp tráng miệng. Xin mời hai vị thưởng thức."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong thì lập tức cầm đũa, không nhịn được gắp một miếng cho vào miệng. Vị ngọt dừng ở đầu lưỡi, sau đó chui vào cuống họng lại trở nên thanh mát. Nàng liền giơ lên ngón tay cái rồi gắp một miếng đút cho Khuất Tĩnh Văn.

"Tĩnh Văn, thử đi."

Khuất Tĩnh Văn nương theo động tác của nàng há miệng, ánh mắt toàn là ý cười: "Không tệ."

"Không ngờ ở Vĩnh Thành lại có một quán ăn vừa ngon vừa phong tình như vậy. Uổng cho em sống ở đây mười mấy năm trời."

Kỳ Mặc Vũ cảm thán.

"Thật ra do em quá quen thuộc nơi đây nên mới không có hứng thú tìm kiếm, chứ không phải không thể tìm ra."

1

Khuất Tĩnh Văn vừa nói vừa giúp nàng gắp thêm không ít thức ăn.

Kỳ Mặc Vũ nghe cô nói vậy liền cảm thấy vô cùng hợp lý, vui vẻ mà ăn hết thức ăn trên bàn.

Vừa lúc này thì Hồ Nhã Hinh gọi đến, Kỳ Mặc Vũ không ngần ngại bật loa ngoài, giọng nói bên đầu dây bên kia lập tức vang lên: "Mặc Vũ, mình đã đem Vệ Âm giải quyết xong, cậu đền đáp mình thế nào đây?"

Kỳ Mặc Vũ cười cười mà nói: "Cậu muốn thế nào?"

Bên kia lập tức cười sảng khoái: "Mình có mấy người bạn, là fan của Khuất lão sư. Cậu xem có thể hay không giúp mình xin chữ ký?"

Kỳ Mặc Vũ không nói gì, chỉ nhìn Khuất Tĩnh Văn, ý bảo cô trả lời.

Khuất Tĩnh Văn nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói một chữ: "Được."

"A, Khuất lão sư? Haha, thật ngại quá, làm phiền giây phút hẹn hò của hai người rồi. Em tắt máy đây, nhưng mà đừng quên cho em xin chữ ký nha."

"Không thành vấn đề. Ngày mai tôi sẽ đến đưa cho tiểu Vũ."

Khuất Tĩnh Văn đáp.

Hồ Nhã Hinh sau đó lập tức tắt máy, Kỳ Mặc Vũ thì vẫn vui vẻ vùi đầu ăn uống. Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng, sủng nịch không thôi.

Sau khi ăn tối xong, hai người lại cùng nhau tản bộ một lát mới trở về. Đến khi chiếc xe dừng trước cổng lớn nhà họ Kỳ, Kỳ Mặc Vũ lại giống như không xương, dính trên người Khuất Tĩnh Văn.

"Thật mong mau kết thúc nghỉ hè a."

Khuất Tĩnh Văn hôn lên đỉnh đầu nàng: "Chỉ còn nửa tháng nửa."

Kỳ Mặc Vũ chu môi, ngẩng đầu: "Nhưng mà đến lúc đó đã lên năm ba, lịch học thực sự rất dày. Cứ nghĩ đến không có thời gian bên cạnh chị, em lại thật đau lòng."

Khuất Tĩnh Văn cong môi: "Vậy thì tôi cũng bắt chước em, đến Hoa Đại cắm rễ ở đó. Có được không?"

Nàng vội lắc đầu: "Không được. Chị cứ ở nhà làm "hòn vọng thê" của chị. Em cảm thấy như vậy mới có tình thú."

Trong mắt Khuất Tĩnh Văn ý cười càng thêm sâu, cô điểm mũi nàng: "Đều nghe em."

Hai người quyến luyến ngồi trên xe thêm một chút rồi mới tạm biệt nhau bằng một nụ hôn nồng cháy. Cho nên lúc trở vào nhà, gương mặt Kỳ Mặc Vũ vẫn còn ửng đỏ. Rất may Kỳ Mặc Túc và Thái Vịnh Nghi đều không có ở phòng khách, nếu không thật khó mà giải thích.

Nàng trở về phòng, mang theo hương vị ngọt ngào cùng trái tim không ngừng gõ trống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện