Phùng Hảo dừng xe xong, rút ra chìa khóa xe điện, cô đổi bàn tay tiếp tục nghe điện thoại: “Thật sao? Cậu tới nơi vào hôm đó? Nhớ báo trước với tớ, tớ đến sân bay đón cậu.”
Cùng lúc tay kia rảnh rang cô mở ra túi đeo vai nhìn vào trong, ngoại trừ bóp tiền thì có một cái bịch đựng bánh quy, đây là bánh cô chuẩn bị lát nữa cho bé con của mình tan học ăn.
Đầu dây bên kia sau khi nghe được tiếng cười vui vẻ của Phùng Hảo thì lại ném qua một quả bom: “Lần này trở về tớ sẽ không đi nữa, sau này ở lại trong nước làm việc.”
Cô đang đi về phía trường học thì khựng lại tại chỗ, hiển nhiên sững sờ bởi sự bất ngờ kia, cô kích động đến mức ngay cả giọng nói chuyện cũng cất cao không ít: “Cậu không gạt tớ chứ? Lần này về sẽ không đi nữa? Thật ư?” Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng thanh tú kia thoáng cái tươi tắn hơn, rõ ràng hơi kích động.
Nắng chiều dường như cũng bị cô cuốn hút, đượm lên vẻ ấm áp xinh đẹp trên khuôn mặt kia.
Người trong điện thoại cười ra tiếng: “Tớ gạt ai cũng không gạt cậu đâu, Hảo Hảo.”
Phùng Hảo nhận được đáp án khẳng định tiếp tục đi về phía cổng trường, bước chân nhẹ nhàng hơn trước đó rất nhiều. Giờ này tại cửa nhà trẻ có rất nhiều người tới đón con cháu, có một bà cụ tóc trắng một nửa thấy cô bèn mỉm cười chào cô. Phùng Hảo cũng cười vẫy tay, gật đầu với bà cụ coi như chào lại, cô còn đắm chìm trong nỗi xúc động bạn thân sắp về nước.
Cô có phần xúc động cất tiếng: “Tớ rất vui mừng, bạn bè hồi trước cũng chỉ còn liên lạc với cậu, nhưng cậu cứ ở nước ngoài, mấy năm nay tớ rất lẻ loi.” Nửa câu cuối giọng điệu của Phùng Hảo đặc biệt cô đơn, dường như cô thực sự rất lẻ loi.
Người trong điện thoại chẳng tin: “Cậu không phải có bảo bối Đoàn Đoàn rồi ư?”
“Đoàn Đoàn không giống, con bé lại không thể cùng tớ bàn về chuyện túi xách quần áo mới thịnh hành gần đây, không thể cùng tớ nói về màu son nào đẹp, phim thần tượng nào hay.” Miệng cô treo nụ cười, khi nói chuyện đã tới gần cổng nhà trẻ, cô bỗng nhiên dừng lại nhìn sang con đường đối diện, một chiếc xe Mercedes đỗ lại ở đó.
Cô rất quen thuộc với loại xe này, bởi vì từng có người lái một chiếc xe giống vậy đến cửa nhà cô. Khoảnh khắc ấy trong mắt cô thậm chí mang theo chút oán hận.
“Tớ xin lỗi.” Cô nhất thời lơ đễnh không nghe được người trong điện thoại nói gì, “Bọn nhỏ tan học rồi có hơi ồn, ban nãy tớ không nghe…ừm, chờ cậu về chúng ta lại nói chuyện cho đã.”
Cô nói câu “Yêu cậu” với người ở đầu dây bên kia để kết thúc cuộc gọi, cô không chen chúc với những ông bà đang vội vã đón cháu mà đứng ở cuối đám đông, chờ bảo bối nhà mình dang hai tay ra nhào vào trong lòng cô.
Phần lớn người đi đón trẻ con đều là người già, trong số ít khuôn mặt trẻ tuổi Phùng Hảo là người gây chú ý nhất. Cô mặc chiếc váy dài màu sáng nữ tính, áo khoác dài bằng len màu vàng nhạt, khí chất dịu dàng tươi cười điềm đạm, mặt mũi không phải rất xinh đẹp nhưng khiến người ta có cảm giác thoải mái. Làn gió xuân thổi qua mái tóc dài của cô tựa như một bức tranh yên ả.
Đối diện nhà trẻ, cửa kính xe ở hàng ghế sau của chiếc Mercedes chậm rãi kéo xuống dần dần lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, người đàn ông ngồi trong xe nhìn thấy đã có trẻ con đi ra từ cổng trường, anh dặn dò trợ lý ngồi ở ghế lái phụ: “Cậu đi đón người đi.” Âm thanh du dương lại mang theo chút lạnh lẽo, tựa như âm thanh của hai viên ngọc chạm nhẹ vào nhau.
Anh kéo cửa kính lên, lúc thu hồi tầm mắt khóe mắt chợt nhìn thấy Phùng Hảo đứng sau đám đông. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Phùng Hảo thêm một giây, sau đó cúi đầu xem văn kiện trong tay.
Tại cổng trường, bà cụ trước đó đã chào Phùng Hảo mau chóng đón được đứa cháu nhà mình, khi hai người đang định trò chuyện hai câu thì đứa trẻ được bà cụ nắm tay đã cất tiếng trước: “Mẹ Hiểu Hiểu, cậu ấy bị thương rồi, chảy rất nhiều rất nhiều máu.”
“Hả?” Khuôn mặt điềm đạm của Phùng Hảo nhăn nhíu trở nên lo lắng, cô ngồi xổm xuống hỏi, “Tiểu Bảo, cháu nói Đoàn Đoàn bị thương ư?”
Bà nội của cậu bé cũng trở nên lo lắng: “Tiểu Bảo, con đừng hù dọa dì Phùng, Hiểu Hiểu bị thương sao trường không thông báo với dì ấy chứ.” Bà cụ lại nói với Phùng Hảo, “Tiểu Hảo à đừng lo lắng, có lẽ Tiểu Bảo nhà bà gạt cháu thôi, nó thường ngày nghịch ngợm lắm.”
Tiểu Bảo giậm chân, lớn tiếng nói: “Con không có gạt người, lúc bọn con chơi trò chơi, Tôn Giai đẩy Hiểu Hiểu xuống cầu trượt.”
Trái tim Phùng Hảo treo cao, hơn nữa trong mấy đứa nhỏ đi ra vẫn không thấy con gái của cô, cô không chờ nữa xoay người đi vào trong trường, nhưng bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.
Phùng Hảo cầm di động, vì quá lo lắng mà cô nhất thời quên mất có thể gọi điện cho chủ nhiệm lớp xác nhận trước, cô sốt ruột giải thích với bảo vệ hồi lâu mới được cho vào. Cô chạy thẳng tới lớp của con gái, bên trong đã không còn ai. Cô lại tìm cầu trượt mà Tiểu Bảo nhắc tới, cũng không có người, ngược lại nhìn thấy một vệt máu nhỏ trên mặt đất. Điều này càng khiến cô hoảng loạn hơn, đang lúc luống cuống đầu óc sắp ngừng hoạt động thì cô nhìn đến di động trong tay, sực nhớ ra còn có thể liên lạc qua điện thoại.
Kết quả thông được với điện thoại bên kia, đối phương càng sốt ruột hơn cô: “Mẹ Hiểu Hiểu, rốt cuộc chị gọi lại rồi, chúng tôi gọi điện cho chị nhưng đường dây cứ bận, trong nhóm chat của lớp có tag chị nhưng không thấy đáp lại, gửi tin nhắn WeChat cũng không trả lời.”
Phùng Hảo nhớ ra mình nói chuyện điện thoại với bạn thân hơn nửa tiếng. Cô thở mạnh một hơi, hỏi: “Hiểu Hiểu sao rồi? Các người đang ở đâu?”
“Hiện tại chúng tôi đang ở bệnh viện, vừa tới được một lúc, mới đăng ký xong đang đi tìm bác sĩ.” Cô giáo nói ra địa chỉ bệnh viện, Phùng Hảo chạy ra trường, lái chiếc xe điện của mình chạy thẳng tới bệnh viện.
Khi cô tới bệnh viện nhìn thấy con gái thì trong lỗ mũi cô bé nhét hai miếng bông khử trùng, trên mũi còn dán băng cái nhân, trên trán có dán băng gạc, con gái đang ngồi trên ghế bên ngoài phòng chờ cô.
Phùng Hảo chạy qua, quỳ trên mặt đất ôm lấy con gái, hôn lên trán cô bé: “Phùng Hiểu Hiểu, con hù chết mẹ rồi!” Sau đó cô buông ra nhìn băng gạc trên đầu con gái hỏi, “Có đau không con?”
Trước đó chắc là Phùng Hiểu Hiểu đã khóc, đôi mắt sưng đỏ, nhưng cô bé lắc đầu với Phùng Hảo, dùng âm thanh non nớt an ủi Phùng Hảo: “Con không đau, Đoàn Đoàn không sao, mẹ đừng khóc.” Cô bé còn vươn ra bàn tay nhỏ bé sờ mặt Phùng Hảo.
Ánh mắt Phùng Hảo đỏ ngầu bởi lời an ủi của con gái, cô ôm con lần nữa rồi ngồi vào chỗ của cô bé, để cô bé ngồi trên đùi mình, sau đó cô hôn lên má con gái, lúc này mới ngẩng đầu hỏi cô giáo Lư ở bên cạnh: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói không sao, chỉ là bị thương ngoài da, lúc cháu bị ngã đụng phải cái mũi chảy ra rất nhiều máu, đoán chừng bị hù dọa nên khóc rất lâu. Còn nữa, ba ngày sau mới được tháo băng gạc, trong thời gian này không nên chạm vào nước.”
Phùng Hảo nghĩ tới cầu trượt cũng không cao lắm, ban nãy khi cô nghe nói con gái bị ngã, Tiểu Bảo còn nói chảy rất nhiều máu,