Người đàn ông nói làm là làm, sau khi hỏi địa chỉ của Phùng Hiểu Hiểu thì anh dẫn theo Tôn Giai tìm được “Cửa hàng tiện lợi Hảo Hảo” theo lời của cô giáo Lư.
Anh xuống xe, nắm tay Tôn Giai đi tới trước cửa của cửa hàng, không thấy Phùng Hảo và Phùng Hiểu Hiểu, có một cô gái trẻ ngoài hai mươi đứng ở quầy thu ngân đang quét mã cho người ta.
Anh lại nhìn về phía trong cửa hàng, không quá lớn, đặt bảy tám kệ hàng, đồ vật trên mỗi kệ đều đặt ngay ngắn gọn gàng, có vài người đang lựa đồ, nhưng trong đó không có Phùng Hảo.
Trợ lý ở sau lưng anh đi nhanh tới trước quầy thu ngân hỏi thăm. Cô gái thu ngân nhìn trợ lý, đề phòng hỏi lại: “Anh tìm chị Tiểu Hảo có việc gì ư?”
Trợ lý cười thân thiện: “Cháu trai của sếp chúng tôi khiến con gái của cô Phùng bị thương, chúng tôi đặc biệt đến xin lỗi.”
Nhân viên biết có chuyện như vậy, thấy người trước mắt mặc âu phục ăn nói lịch thiệp, thế là nói: “Chị Tiểu Hảo đưa Hiểu Hiểu về nhà rồi, vầy đi, tôi gọi điện thoại cho chị Tiểu Hảo, nếu chị ấy đồng ý tôi sẽ nói địa chỉ với anh.”
“Được, cám ơn cô.”
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi, người đàn ông mang thân hình cao ráo, khí chất lỗi lạc, âu phục đặt riêng làm thủ công, chất liệu và cách cắt may đều tinh tế, dù không để ý tới thời trang cũng có thể nhìn ra giá cả chẳng rẻ chút nào. Anh đứng bên cây hải đường nở rộ trong buổi chiều xuân, thu hút sự chú ý của người khác còn hơn cây hải đường, đừng nói đi qua bên cạnh anh, ngay cả mọi người ở phía xa cũng bị anh thu hút.
Nhưng người đàn ông này dường như không cảm thấy gì, ánh mắt hờ hững, sắc mặt lạnh lùng, chẳng thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Cho đến khi cậu bé nắm trong tay anh chợt kéo tay anh, biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt người đàn ông tựa như xuân về mặt đất, trong chớp mắt trở nên ôn hòa.
Anh xoay người khom lưng bế cậu bé lên, ánh mắt hỏi dò: “Giai Giai?”
Tôn Giai ôm lấy cổ anh, đôi mắt khóc lóc sưng đỏ bởi vì đã được chườm nước đá trên xe nên đã tan đi không ít. Cậu bé ủ rũ nói: “Cậu ơi, Hiểu Hiểu còn chưa đi ra, có phải sau này cậu ấy không bao giờ chơi với con nữa không?”
“Không đâu.” Giọng điệu của người đàn ông chắc chắn, anh lại thoáng nhìn qua trợ lý đang nói chuyện với nhân viên thu ngân, “Có điều Giai Giai phải đứng ra xin lỗi.”
“Dạ.” Tôn Giai gật đầu, nhận được câu trả lời khẳng định cũng không khiến cậu bé vui hơn tí nào.
Người đàn ông tìm một đề tài dời đi sự chú ý của cậu bé: “Giai Giai rất thích Hiểu Hiểu à?”
Tâm trạng Tôn Giai quả nhiên tốt lên một ít, cậu bé gật đầu lia lịa nói: “Thích ạ, Hiểu Hiểu cậu ấy rất lợi hại, Giai Giai muốn chơi với Hiểu Hiểu.” Nói đến bạn thân, cậu bé trở nên hoạt bát ngay.
Người đàn ông lại hỏi: “Vậy, Giai Giai thích bạn ấy cái gì?”
Tôn Giai nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi trả lời: “Thích chơi cùng Hiểu Hiểu ạ.”
Câu trả lời không ăn nhập, nhưng trong đôi mắt sâu sắc của người đàn ông lại hiện lên chút ý cười, sắc mặt lại ôn hòa thêm hai phần, vẻ xa cách thờ ơ đã không thấy đâu.
“Nhưng mà Hiểu Hiểu không thích chơi với con.” Tôn Giai gục đầu xuống, thở dài một hơi giống như ông cụ non, sau đó lại ôm cổ người đàn ông, “Hiểu Hiểu thích chơi với Tống Tiểu Bảo hơn.” Giọng nói của cậu nhóc đượm chút nghẹn ngào.
Người đàn ông đang muốn an ủi cậu bé thì trợ lý chạy qua: “Sếp, cô Phùng không muốn gặp mặt, nói là Giai Giai không phải cố ý, không cần đặc biệt xin lỗi.”
Lý do từ chối như khi ở bệnh viện.
Người đàn ông trầm lặng một giây, anh bế Tôn Giai vào cửa hàng, nói với nhân viên thu ngân đang nhìn anh chằm chằm đến ngây người: “Chào cô, có thể cho tôi biết cách liên lạc với cô Phùng không? Hoặc là cô có thể giúp tôi gọi điện cho cô Phùng không?”
“Được, được!” Nhân viên thu ngân đè lồng ngực, cảm thấy trái tim nằm đó lúc này đang đập mạnh. Cô gái tìm được di động ở quầy, quên mất di động có thể mở khóa bằng vân tay, bấm mật mã bốn số sai tới ba lần, đến lần thứ tư mới đúng, sau đó tìm số điện thoại vừa gọi bấm vào.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng lại là giọng trẻ con non nớt: “Chị Tiểu Phạm!”
Thính lực của Tôn Giai rất tốt, cậu bé lập tức nhận ra âm thanh này, đôi mắt sáng loáng: “Là Hiểu Hiểu.”
Sau khi nghe được âm thanh của cô bé, nhân viên thu ngân tươi cười ngọt ngào: “Hiểu Hiểu, mẹ em đâu? Có thể để mẹ em nhận điện thoại không?”
“Dạ.” Sau đó trong điện thoại truyền ra tiếng sột soạt rất nhỏ, sau đó là một giọng nữ dịu dàng vang lên, “Thu Thu?”
“Chị Tiểu Hảo,” cô gái nhìn thoáng qua người đàn ông mặt không biểu cảm rồi hơi nghiêng người, một tay che miệng nhẹ giọng nói, “Có một anh đẹp trai siêu cấp đang tìm chị, nhìn ra còn rất có tiền.”
Phùng Hảo sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới người đàn ông đã gặp trong bệnh viện.
Cô nhìn sang con gái đang ngồi trên sô pha phòng khách xem sách tranh ảnh, trong lòng biết trước đó ở trong bệnh viện đã thẳng thừng từ chối, giờ đối phương còn tìm tới cửa, cô đã từ chối không nghe điện thoại không muốn giáp mặt tạ lỗi, nếu cô lại từ chối thêm lần nữa thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Thu Thu, em cho bọn họ biết địa chỉ nhà của chị đi.”
Phạm Nhã Thu tìm giấy và bút viết xuống một địa chỉ đưa cho người đàn ông: “Chị Tiểu Hảo ở tại tiểu khu bên cạnh nơi này, sau khi anh vào tiểu khu sẽ có bảng hướng dẫn, đi theo đó rất dễ tìm được.”
Người đàn ông cầm lấy tờ giấy xem, gật đầu nói: “Cám ơn.” Nhưng anh không đi thẳng tới tiểu khu ngay mà đứng ở cửa một lúc, sau đó xoay người nhìn sang cửa hàng trái cây nằm kế bên cửa hàng tiện lợi.
Trợ lý đứng bên cạnh lập tức hiểu được ý anh: “Tôi đi mua.”
Cùng lúc đó, Phùng Hảo cúp máy đứng ở cửa một lúc, sau đó đóng lại cửa phòng bếp. Cô đi tới trước sô pha, ngồi xổm xuống đối diện Phùng Hiểu Hiểu, nhìn con gái chằm chằm.
“Mẹ?” Phùng Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên từ quyển sách tranh ảnh, ngờ ngợ hô lên, cô bé tưởng rằng mẹ lo lắng cho vết thương của mình thế là vươn hai tay che băng gạc trên trán, có lẽ đụng phải vết thương dưới miếng băng gạc, cô bé nhịn nước mắt nói, “Đoàn Đoàn thật sự không đau.”
Bộ dạng thế này chẳng hề có sức thuyết phục. Phùng Hảo cười ra tiếng, cô vươn tay ôm con gái vào lòng khen ngợi: “Ừ, Đoàn Đoàn của chúng ta rất dũng cảm đấy.”
Phùng Hiểu Hiểu không che trán nữa, đổi thành ôm cổ Phùng Hảo: “Đoàn Đoàn can đảm.”
Phùng Hảo cười đến dịu dàng. Hai mẹ con ôm nhau một lúc, Phùng Hảo hỏi: “Đoàn Đoàn muốn bố không?”