Thứ năm Phùng Hảo đi đón con gái tan học, Trác Hựu Niên không xuất hiện, là Tôn Cảnh Huy tới đón Tôn Giai.
Khi Phùng Hiểu Hiểu hỏi cô “Mẹ ơi, mẹ đang tìm bố ạ?” thì Phùng Hảo mới nhận ra, mình thế mà bất giác đã quen với sự xuất hiện mỗi ngày của Trác Hựu Niên.
Đây thật sự là một phát hiện đáng sợ.
Phùng Hảo kiên quyết không thừa nhận: “Không có, mẹ đang tìm bà Tống, Tiểu Bảo mấy hôm rồi không tới tìm con chơi.”
Phùng Hiểu Hiểu mở ra năm ngón tay bên phải, rồi đếm số bên tay trái: “Ngày mai, ngày mốt, Tiểu Bảo nói ngày mốt tới tìm con chơi.”
Phùng Hảo nắm tay con gái đi về phía chiếc xe điện của mình: “À, nhưng ngày mốt chúng ta không ở nhà, phải đi đón dì Sảng Sảng của con.”
“Dạ,” Phùng Hiểu Hiểu gật đầu nói, “Cho nên con bảo cậu ấy tuần sau tới tìm con chơi.”
Cô bé vừa đi vừa quay đầu nhìn, khi tới trước chiếc xe thì không nhịn được cất tiếng hỏi: “Hôm nay bố không đến thăm Đoàn Đoàn ạ?”
Phùng Hảo quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã và nhịn nước mắt của con gái, cô sửng sốt.
Cô nhận ra một vấn đề mà mình chưa từng để ý tới: sau khi Trác Hựu Niên trở về thành phố H, Đoàn Đoàn đã nhận bố càng quen với sự xuất hiện của Trác Hựu Niên hơn cả cô, phải làm sao thích ứng việc Trác Hựu Niên thường xuyên vắng mặt trong cuộc sống của cô bé?
Phùng Hảo đỡ trán than thở: “Mình chỉ nghĩ rằng, con bé biết được mình có một người bố ưu tú thì sẽ vui vẻ, sao lại không nghĩ tới người bố này không giống như những ông bố khác, ở cùng con cái đến trưởng thành.”
Phùng Hiểu Hiểu mù mờ nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ đang nói gì thế?”
“Không có gì.” Phùng Hảo ngồi xổm trước mặt con gái, vừa đeo mũ bảo hiểm cho cô bé vừa nói, “Hôm nay bố có việc, hơn nữa sau này bố cũng không thể đến thăm con mỗi ngày, có thể…phải rất nhiều ngày bố mới đến thăm Đoàn Đoàn một lần.”
Cô bé chớp mắt vẫn không hiểu: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì bố phải đi làm.”
Phùng Hiểu Hiểu hỏi: “Giống như bố của Tiểu Bảo ạ?”
“Đúng rồi.” Bố của Tống Bảo Bảo làm việc tại thành phố H, lúc không bận mỗi cuối tuần đều sẽ trở về, bận rồi có đôi khi một hai tháng cũng không quay về.
Phùng Hảo sờ đầu con gái, “Bảo bối con thật thông minh.”
Cô bé hơi âu sầu nói: “Vậy bố vất vả quá rồi.”
Phùng Hảo khởi động xe chạy về nhà.
Cô cho rằng đề tài này kết thúc như vậy, kết quả khi xe chạy vào tiểu khu, cô tìm một chỗ trống dưới lầu đỗ lại, Phùng Hiểu Hiểu lại hỏi: “Đoàn Đoàn không vất vả, Đoàn Đoàn có thể đi thăm bố không?”
Phùng Hảo vò tóc con gái: “Nhưng mẹ cũng có công việc mà.
Có điều mẹ hứa với Đoàn Đoàn, lúc rảnh rỗi sẽ đưa Đoàn Đoàn đi thăm bố.”
Lúc này Phùng Hiểu Hiểu mới vui lên.
–
Hôm sau, Phùng Hảo ở trong cửa hàng tiện lợi, vừa nhập số liệu vào máy tính vừa viết xuống sổ, cô nghe được có người gọi mình.
Phùng Hảo ngẩng đầu hơi bất ngờ: “Chị Trác?”
Trác Hựu Tư đánh giá cửa hàng tiện lợi rồi cười nói: “Niên Niên nói đến đón em, chị cùng đi qua luôn.
Em thế mà mở một cửa hàng tiện lợi không phải tiệm bánh ngọt, chị còn tưởng rằng hôm nay cũng có thể được ăn bánh ngọt đấy.”
Phùng Hảo lễ phép nói: “Nếu chị Trác muốn ăn, bây giờ em có thể đi làm ngay.”
“Hôm nay không làm phiền em, phải đi qua đón bọn nhỏ.” Trác Hựu Tư lắc tay, đứng trước quầy cảm khái, “Giấc mộng hồi bé của chị chính là mở một siêu thị lớn, muốn ăn gì thì lấy nấy.”
Phùng Hảo cười cười, không tin lời này cho lắm.
Cô thu dọn đồ đạc bỏ vào trong ngăn tủ, cầm túi xách, từ sau quầy đi tới nói: “Cách giờ tan học của nhà trẻ còn sớm nhỉ?” Cô bấm sáng màn hình di động, vừa qua ba giờ một lát.
Trác Hựu Tư khoác cánh tay cô: “Là tâm trạng muốn về nhà của chị quá thiết tha, cho nên chị bảo Niên Niên tới đón em sớm, sau đó đến nhà trẻ xin phép với cô giáo đón bọn nhỏ sớm chút.”
Phùng Hảo gật đầu, nói tạm biệt với Phạm Nhã Thu rồi cùng Trác Hựu Tư đi ra cửa hàng tiện lợi.
Mới đi tới cửa bóng dáng của Trác Hựu Niên lọt vào tầm mắt của cô.
Anh mặc bộ âu phục màu đen, vai rộng eo thon, đôi chân vừa dài lại thẳng, anh đứng đâu cũng là một sự hiện hữu bắt mắt.
Mà anh đang ôm một bó hoa hồng tươi đẹp thật lớn trong lòng, hoàn toàn tác động đến thị giác, người thấy anh trước đó nhìn một cái là nhận ra, thấy Phùng Hảo đi ra bên cạnh liền ồn ào.
Trác Hựu Niên tiến về trước hai bước, ánh mắt dịu dàng mà kiên định nhìn cô, đồng thời đem bó hoa hồng trong lòng đưa về phía Phùng Hảo: “Hảo Hảo, em có thể yêu đương với anh không?”
Tầm mắt Phùng Hảo hướng lên trên nhìn khuôn mặt của Trác Hựu Niên.
Anh mím môi, nhìn như là khuôn mặt không có biểu cảm như thường ngày, nhưng trong mắt lại lộ ra chút khẩn trương và rất nhiều mong đợi.
Phùng Hảo nhìn hoa hồng, lại nhìn Trác Hựu Niên, sau khi nhìn qua lại vài lần vẫn cảm thấy hai người cực kỳ không hợp.
Trác Hựu Niên lúc không cười thì lạnh lùng tựa như đóa hoa trên vách núi, không thể hái được.
Lúc anh cười lên tựa như trăm hoa đua nở, khiến người ta lóa mắt.
Nhưng cho dù là hoa cũng nên là màu sắc của đào mận, còn hoa hồng quá rực rỡ rồi.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, người xung quanh đã sốt ruột hô lên: “Bà chủ, mau nhận đi!”
Phùng Hảo theo tiếng nhìn qua, là khách hàng thường xuyên đến tiệm mua đồ, ở cùng một tiểu khu.
“Mau nhận đi, Tiểu Hảo! Đối tượng tốt vậy không thể thả chạy mất.” Đây là dì Tần ở cùng tiểu khu quen biết cô.
Phùng Hảo lại nhìn Trác Hựu Niên, hỏi: “Đây là hoa do anh chọn?”
Trác Hựu Niên nói: “Không phải.”
“Là chị là chị.” Trác Hựu Tư giơ tay lên nói, “Niên Niên nói em thích hoa hướng dương nhất.
Nhưng con gái mà, cho dù loài hoa thích nhất không phải hoa hồng, nhưng khẳng định hy vọng bạn trai mình tặng hoa hồng.”
Phùng Hảo hơi cúi đầu nhận lấy.
Người vây xem bên cạnh reo hò, giống như chứng kiến một cặp vợ chồng mới cưới.
Khuôn mặt Phùng Hảo hơi nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch loạn xạ.
Trác Hựu Tư nói đúng, tuy rằng hoa hồng không phải loài hoa cô thích nhất, nhưng nếu người mình thích tặng cho cô, cô vẫn yêu hoa hồng tươi thắm bình thường này.
Trác Hựu Niên thấy cô nhận lấy, anh ngầm thừa nhận cô đồng ý với sự theo đuổi của mình, bên môi anh cong lên nụ cười nhẹ.
Ở trước mặt mọi người, anh vươn một tay ôm lấy thắt lưng cô, nói bên tai cô: “Đi thôi, đi đón Hiểu Hiểu.”
Phùng Hảo vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng