Bởi vì chặng đường không quá xa, khi tới thành phố H mặt trời còn chưa xuống núi.
Bọn họ lại chạy thêm nửa tiếng, khi mặt trời lặn về phía Tây, xe chạy vào một bãi đỗ xe của tòa nhà cao hơn trăm tầng.
Trác Hựu Tư chạy xuống xe của mình gõ cửa kính xe của chiếc kia, Phùng Hảo bồng Phùng Hiểu Hiểu xuống xe.
Ban đầu cô bé còn rất hưng phấn, nửa tiếng sau liền ngủ thiếp đi, lúc này xe dừng lại cô bé còn buồn ngủ mở ra nửa con mắt, vừa dụi mắt vừa hỏi: “Mẹ ơi, đây là đâu ạ?”
Phùng Hảo cũng không biết là ở đâu, chỉ biết là nơi mà Trác Hựu Tư muốn mời cô ăn cơm.
Hai người không ngồi cùng xe, sau khi Trác Hựu Tư thông qua WeChat hỏi cô thời gian đón máy bay thì muốn mời cô ăn một bữa thật ngon, nói là tới địa bàn của chị phải để chị tận tình làm chủ.
Trác Hựu Tư định mời Phùng Hảo đến nhà ăn cơm, nhưng trên đường đi bà Trác gọi điện đến, nói là tự tay hầm một nồi canh gà đại bổ cho chị.
Chị mang thai ba tháng đầu không dễ gì, bà Trác đến giờ vẫn chưa dám yên tâm.
Phùng Hảo hiểu được, cô chỉ là cảm thấy mình và Trác Hựu Tư còn chưa quen thuộc lắm, khi đang suy nghĩ làm sao từ chối thì Trác Hựu Tư trả lời câu hỏi của Hiểu Hiểu, nói ra vị trí hiện tại bọn họ đang ở, cùng với nơi tiếp theo phải đi.
Là bãi đỗ xe bên dưới tòa nhà mang tính bước ngoặt của thành phố H, nhà hàng ngắm cảnh mà Trác Hựu Tư nói tới cũng rất nổi tiếng, nổi tiếng đến mức cần phải đặt trước nhưng không nhất định có thể đặt chỗ.
Trác Hựu Tư không chỉ đặt chỗ trước, còn là phòng bao riêng hay được giành đặt trước nhất, chỗ đó là điểm ngắm cảnh đẹp nhất.
Kiếm Hiệp Hay
Lý do của Trác Hựu Tư rất đầy đủ: “Em không phải muốn đưa Hiểu Hiểu ra ngoài chơi sao? Nơi đó có thể quan sát hơn nửa thành phố H, vả lại buổi tối ngắm cảnh đêm là thích hợp nhất, là điểm check-in rất nổi tiếng đấy.
Bây giờ chúng ta lên đi, đúng lúc có thể ngắm nắng chiều.”
Phùng Hảo cười khổ: thế giới của kẻ có tiền!
Phùng Hảo cúi đầu nhìn Phùng Hiểu Hiểu, không biết khi con bé lớn thêm chút nữa có khái niệm về tiền bạc thì còn có thể ỷ lại vào cô giống như bây giờ không.
Ban nãy bản thân cô cũng có chút dao động, thật sự không tin tưởng chính mình có thể dựa vào tình yêu để giữ lại con gái mãi mãi.
Trác Hựu Niên xuống xe, câu đầu tiên là đuổi đi chị mình: “Mẹ đang chờ chị về nhà.”
Trác Hựu Tư im lặng nhìn anh một lúc, bỗng nhiên cười: “Vậy hôm nay xem ra không có cách nào mời rồi, cơ hội này chị tặng cho em trước.”
Phùng Hảo vui vẻ, khỏi cần suy nghĩ lý do, cô thật lòng nói: “Chị không dễ gì trở về, về nhà trước đi, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có cơ hội.”
“Được rồi, vậy ngày mai gặp, ngày mai chị cũng theo em đi chơi.” Chị vẫy tay, sau khi nói ngày mai gặp với Phùng Hảo thì xoay người lên xe, chỉ chốc lát sau chiếc xe chạy ra bãi đỗ xe.
“Anh không về nhà sao?” Phùng Hảo đợi hồi lâu cũng không đợi được Trác Hựu Niên nói tạm biệt với mình.
Trác Hựu Niên vươn tay đón lấy con gái từ trong lòng Phùng Hảo: “Anh ở cùng em.” Anh đưa mắt nhìn bó hoa hồng bị Phùng Hảo bỏ lại ở hàng ghế sau.
Phùng Hảo theo tầm mắt của anh nhìn qua, cô mau chóng nói: “Em chấp nhận sự theo đuổi của anh, nhưng em còn chưa phải là bạn gái của anh.”
Trác Hựu Niên ừ một tiếng, bảo trợ lý Trương đi đỗ xe, anh dẫn Phùng Hảo vào tòa nhà phía sau, dùng thang máy tới tầng cao nhất.
Lúc đẩy cửa tiến vào phòng riêng, trong phòng được bao vây bởi ánh nắng màu vàng dịu nhẹ, tựa như bỏ thêm bộ lọc ánh sáng dịu, cái bàn sô pha thậm chí tấm thảm cũng phát ra vẻ sáng bóng nhè nhẹ, đẹp đến mức tựa như hình ảnh trong tưởng tượng mới có.
Phùng Hảo đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, không đành lòng phá vỡ căn phòng yên tĩnh này.
Phùng Hiểu Hiểu đang kinh ngạc được Trác Hựu Niên thả xuống, cô bé sải bước chân nhỏ chạy thẳng tới trước cửa sổ sát đất, hai tay cô bé dính lên tấm kính, cất lời tán thưởng: “Mẹ ơi, đẹp quá đi!”
Phùng Hảo bước qua chầm chậm,