"Tôi từng nói tôi đã kết hôn sao?"
Chương 7.
"Bạn gái của tôi, không cần cậu chăm sóc."
Bạn gái??? Đường Chấn một mặt mờ mịt nhìn kỹ người trước mắt, muốn xác nhận mình không nghe lầm, chỉ thấy thái độ và giọng nói của đối phương không có vẻ gì là giỡn cợt.
Đường Chấn kinh ngạc.
Mà lúc này Hạ An còn kinh ngạc hơn Đường Chấn, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Quan, bởi vì nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra câu này sẽ từ miệng Diệp Quan nói ra.
Chịi có Diệp Quan trần thuật nhẹ như gió thổi, không một chút mất tự nhiên nào.
"Bạn...bạn gái?" Đường Chấn trùng mắt nhìn Hạ An: "Tiểu An, chuyện này...."
Hạ An và Diệp Quan bốn mắt nhìn nhau.
Một giây, hai giây....
Không cần nói nhiều, chỉ cần dùng ánh mắt, hai người lập tức hiểu ý đối phương.
"Anh cũng thấy rồi đó." Hạ An thất thời, nhìn Đường Chấn nói: "Vậy nên sau này chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn ..."
Đường Chấn vẫn không tin, dựa vào quan hệ của hắn và Hạ An, nếu Hạ An có giao du vơi ai thì làm sao hắn lại không biết đây?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Hạ An làm việc ở quán bar hắn cũng không biết, tưởng rằng không có ai hiểu Hạ An hơn hắn, nhưng hoá ra quay đầu lại thì...
"Hết cách rồi, bạn gái em đặc biệt rất hay ghen." Hạ An lại nắm tay Diệp Quan, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Quan cười, còn hỏi ngược lại Diệp tổng: "Đúng không?"
Ánh mắt và động tác này cực kỳ giống như một thiếu nữ vừa rơi vào lưới tình.
Diệp Quan lại bị Hạ An nắm lấy lần thứ hai, cô yên tĩnh nhìn đối phương không tỏ ý kiến gì, nhưng nhìn vị Hạ tiểu thư này một giây nhập vai làm cô có mấy phần muốn cười.
Nàng nhẹ cười cũng rất đẹp.
Hạ An cười đến long lanh, đôi mắt tràn ngập 'ngọt ngào'.
Diệp Quan nhìn chằm chằm vào mắt Hạ An, oán thầm, đúng thật là diễn rất giỏi.
Dù cho Hạ An và Diệp Quan đều đang diễn, nhưng ở trong mắt Đường Chấn nhìn thấy thì chỉ có ám muội và ám muội.
Hạ An cười, nhưng nụ cười này không giống bình thường hay cười với hắn.
Đường Chấn lại nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, sắc mặt khó coi hết sức. Từ lúc cao trung hắn đã yêu thích Hạ An vẫn luôn cam tâm tình nguyện yên lặng làm bạn, bây giờ lại là kết quả này, làm sao chịu được?
Tuy rằng hắn không biết mình phải chờ đợi bao lâu, nhưng chí ít Hạ An vẫn luôn một mình, huống hồ Hạ Hà cũng ủng hộ hai người, vì vậy nên Đường Chấn càng cảm thấy mình có cơ hội...
Nhưng hiện tại...
Hạ An nắm tay Diệp Quan muốn đi.
Đường Chấn không cam tâm, không chút nhã nhặn ngăn cản Hạ An, chất vấn: "Chuyện khi nào? Sao anh không biết?"
Diệp Quan tiến lên một bước, che trước mặt Hạ An mở miệng: "Em ấy là bạn gái tôi, không lẽ chuyện gì cũng phải nói cho cậu biết?"
"Cô..." Đường Chấn bị nói đến nghẹn lời, nhiều năm qua hắn đã quen quan tâm Hạ An, cho rằng đó là trách nhiệm, thậm chí đã trở thành thói quen.
"Tiên sinh, cậu dây dưa không rõ với bạn gái tôi, tôi cho rằng nên để cảnh sát xử lý chuyện này." Diệp Quan không muốn phí lời, cô quay đầu nói với Hạ An: "Đi thôi."
"Ừm.", Hạ An hoảng hốt đáp, khoảnh khắc Diệp Quan bước lên nửa bước bảo vệ nàng thì trong lòng nàng đã dâng lên một dòng nước ấm, mặc kệ đó có là động tác hững hờ của đối phương hay không.
Đây là lần đầu tiên Hạ An như một con cừu non tùy ý để người ta bảo vệ mình, mười sáu tuổi nàng đã phải tự lập, tự mình nỗ lực không dựa vào ai, kể cả là người nhà.
Đi theo phía sau Diệp Quan, tay Hạ An bị người ta nắm, lòng bàn tay lại có cảm giác nóng rực.
Nàng mất tập trung cất bước.
Hạ An đã quen một mình đối mặt với tất cả, trong lòng nàng lúc này lại nổi lên một loại chờ mong không tên, chờ mong giành cho hai người...
Trước đây chưa bao giờ có.
Tuy rằng cô từng trải hơn bạn cùng lứa, nhưng Hạ An hai mươi ba tuổi vẫn là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm. Xưa nay nàng chưa có nghĩ qua phương diện này, cũng không có thời gian nghĩ tới, bắt đầu từ thời kỳ trưởng thành đã bận rộn với kế sinh nhai, bận rộn học hành, bận rộn làm cho bản thân độc lập mạnh mẽ...nào còn sức lực để nghĩ đến ái tình?
Nhưng mà hiện tại Hạ An lại có chút chờ mong, giống như đêm nay, chờ mong bản thân mình tình cờ yếu đuối thì, sẽ có người đứng bên cạnh mình, tất nhiên người đó nên là người mình thích.
Trong lòng Hạ An