Có đôi lúc, cười còn mệt mỏi hơn không cười.
Chương 8.
"Tôi từng nói đã kết hôn sao?"
Hạ An phát hiện Diệp tổng có năng lực một lời doạ người, câu nói này làm Hạ An phỏng đoán trong lòng hai lần, xác định được ý của đối phương, mới mềm mềm hỏi: "Chị ly hôn?"
"..."
Con gái đã lớn như vậy, Hạ An đương nhiên chỉ có thể nghĩ ra khả năng này.
Diệp Quan nhìn nhìn Hạ An: "Không phải."
"Vậy con gái chị..." Giọng Hạ An nho nhỏ, bởi vì thấy phản ứng của đối phương giống như không muốn đề cập đến chuyện này, cũng bình thường thôi, mỗi người đều có chuyện riêng tư mà.
Hạ An xem như đã biết tại sao Diệp tổng luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, một mặt nghiêm túc cẩn trọng, một mặt lại không muốn cùng người khác nói quá nhiều về chuyện của bản thân.
"Hạ tiểu thư."
"Hả."
Lẳng lặng uống xong nửa ly rượu, Diệp Quan bắt đầu vào thẳng vấn đề: "Có việc muốn thương lượng với cô."
"Với em?". Đêm nay lời nói của Diệp Quan làm Hạ An mê mang hết lần này đến lần khác, quả nhiên chị ấy tìm mình có việc, chứ không phải đơn giản chỉ là uống rượu không thôi. Nhưng Diệp tổng muốn thương lượng chuyện gì đây?
Diệp Quan nhìn chằm chằm vào mắt Hạ An: "Hiện tại cô vẫn độc thân chứ?"
Lại là một vấn đề lạ, làm người ta phải có suy nghĩ kỳ quái không thôi.
"Em độc thân." Tim Hạ An đập hơi nhanh, dựa theo kinh nghiệm của nàng, dưới tình huống này thì chín mươi chín phần trăm câu nói tiếp theo sẽ là "Làm bạn gái của tôi được không?"
Trùng hợp, trong quán rượu đang mở nhạc trữ tình, cực kỳ cực kỳ thích hợp
Hạ An nhìn mặt Diệp Quan, rất đẹp, không nhuốm khói bụi trần gian, làm sao đây... Hạ An siết chặt ly rượu, cảm giác trí tưởng tượng của mình quá phong phú, không dám nghĩ nữa.
"Cô hai mươi ba?"
Diệp Quan xác nhận lại tên tuổi.
Cái hơi hướng tán gẫu này làm Hạ An càng lúc càng mờ mịt: "ừm..."
"Đã đủ tuổi kết hôn."
"Diệp tổng, chị..." Lúc này Hạ An hình như đã hiểu được chút chút, chẳng lẽ Diệp tổng có sở thích làm Hồng Nương?? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, Hạ An khó tin cười hỏi: "chị là... Muốn giới thiệu đối tượng cho em sao?"
"Không phải." Diệp Quan bình thản phủ nhận.
"Ồ..." Hạ An lại nâng ly rượu lên uống.
"Chúng ta kết hôn đi."
"Phốc!..." Hạ tiểu thư còn đang định uống thêm chút rượu, kết quả nghe Diệp Quan nói mấy chữ này, ngụm rượu uống vào mém chút làm cô sặc tới chết.
So với "Làm bạn gái của tôi" còn khiếp vía hơn.
Hạ An ho khan một trận, nàng ngẩng đầu, Diệp tổng rất tri kỷ đưa khăn giấy cho nàng, trên mặt không chút gợn sóng, nói 'chúng ta kết hôn" so với 'cùng uống rượu" còn có cảm giác bình thản hơn.
"Chúng ta...kết hôn?" Hạ An thoáng bình tĩnh, trước tiên nàng cười sau đó chống cằm: "Chị nói đùa không vui."
Dù cho Hạ An nói vậy, nhưng Diệp Quan đâu phải dạng người thích đùa, cô đưa ra kết hôn là vô cùng nghiêm túc.
"Tôi nói là thỏa thuận kết hôn."
"Thoả thuận?",
"Tình hình của bà ngoại tôi cô cũng biết..." Diệp Quan chậm rãi giải thích.
Tình trạng cơ thể của bà Lương lâu nhất chỉ có thể kéo dài thêm hai năm, tuy rằng ngoài miệng của bà không nói gì, nhưng trong lòng vẫn trông ngóng cô kết hôn, bà sợ bản thân không chờ được tới ngày đó, điểm này Diệp Quan hiểu rất rõ, kết hôn chỉ là hình thức tạm thời, cô không muốn bà ngoài ra đi trong tiếc nuối.
Hạ An nghe xong không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng sắp xếp cuộc đối thoại tối nay, từ lúc Diệp Quan mở miệng nói ra hai chữ 'kết hôn' đến giờ, tâm nàng vẫn còn loạn.
Cùng một người gặp mặt ba lần... liền kết hôn???
"Phí phẫu thuật của cha cô còn thiếu bao nhiêu?" Diệp Quan chuyển đến đề tài nhạy cảm.
Chuyện nay đối với Hạ An mà nói là rất nhạy cảm.
Hạ An nhìn người trước mặt, trầm mặc.
Diệp Quan thấy nàng không nói gì, lại nói: "Sau khi kết hôn tôi có thể gánh chi phí phẫu thuật của cha cô, bao gồm cả tiền thuốc sau khi chữa bệnh..."
"Diệp tổng." Hạ An cúi đầu cắn cắn môi, chen ngang lời Diệp Quan, sau đó quật cường ngẩng đầu cười nói: "Chị tìm người khác đi, việc này em không thích hợp."
Diệp Quan nghĩ trong lòng nàng có lo lắng, nói: "Yên tâm, chỉ là hôn nhân hình thức, tôi không ép cô làm gì cả."
Hạ An vẫn cố chấp lắc đầu
Chuyện của mình, Hạ tiểu thư cảm thấy chỉ cần bản thân cắn rằng kiên trì là được, không cần dựa vào nguời khác.
Tuy rằng thoả thuận kết hôn nghe tới rất có lợi, nhưng chẳng thà Hạ An tình nguyện chịu cực cũng không muốn người khác nhúng tay.
Diệp Quan phát hiện bản thân tính sai rồi, cô tưởng rằng Hạ An sẽ đồng ý, dù sao Hạ tiểu thư bây giờ rất cần tiền, mà điều này lại là cơ hội rất tốt: "Tại sao?"
"Nhất định phải có lý do sao?",
"Tôi biết chuyện này rất đột ngột, cô có thể trở về suy nghĩ thật kỹ, không cần trả lời tôi gấp như vậy." Diệp Quan nhờ người phục vụ mang ra giấy bút, cúi đầu viết một dãy số: "Nếu đồng ý cứ gọi cho tôi."
Hạ An không trả lời, tiếp tục uống rượu.
Hoá ra cô gái này tính tình rất cứng đầu, Diệp Quan lại thay đổi ấn tượng với vị Hạ tiểu thư này,cô vốn định đứng lên rời đi, nhưng trước khi đi vẫn nhịn không được nói với Hạ An một câu: "Uống ít.",
Lúc Hạ An ngẩng đầu thì người bên cạnh đã đi, chỉ để lại tờ giấy viết số điện thoại, nàng nhìn vào nó một hồi...
Một mình ngồi trong quán không lâu, Hạ An liền đi ra ngoài nhìn bầu trời đêm, mặt trăng bị mây mù che kín, lại sắp mưa...
Hiện tại chưa tới mười một giờ, trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, vừa nhìn là biết Kha Nhược Sơ gửi vào mấy phút trước.
"Xin lỗi-----"
"Tớ không cố ý, tớ sợ cậu có chuyện."
Hạ An không nhắn lại, tiếp tục đi lung tung không mục đích. Đêm nay Đường Chấn đột nhiên tới Dạ Sắc tin nàng, không cần nghĩ cũng biết là Kha Nhược Sơ nói, bởi vì ngoại trừ nàng, chỉ có một mình Kha Nhược Sơ biết chuyện.
Vậy đó, chuyện của mình hà tất đi nói với người khác.
Tựa vào cột đèn trên đường, Hạ An