Tối hôm qua Cố Tiêu về nhà, lúc sau mới phát hiện Ngôn Hoài không còn ở nhà, rõ ràng Trình Chiêu đã đưa cậu về.
Ngay từ đầu Cố Tiêu không để trong lòng, cho rằng Ngôn Hoài đi ra ngoài chơi, Trình Chiêu nói không sai, cậu vẫn là còn trẻ, buổi tối có hoạt động giải trí của mình.
Vì thế hắn liền ở trong phòng khách chờ, chờ đợi chờ đợi, 9 giờ người còn không trở về.
Cố Tiêu ngồi không yên, gửi cho cậu mấy tin nhắn, hơn mười phút qua đi, một cái đều không có câu trả lời, là không nhìn thấy hay là đã xảy ra chuyện? Cố Tiêu lại tiếp tục gọi điện thoại cho Ngôn Hoài, bên kia không có người bắt máy.
Sự bực bội cùng cảm giác bất an nảy lên trong lòng, Cố Tiêu cũng không biết hắn bực bội cái gì, bất an cái gì, chỉ là từ khi mất liên hệ với Ngôn Hoài, tâm hắn liền không yên.
Thật vất vả lần nữa mới gặp được Ngôn Hoài, là đối tượng liên hôn của hắn.
Cố Tiêu khi đó cao hứng đến điên rồi!
Càng để ở trong lòng, càng để ý, thời điểm nhìn không thấy Ngôn Hoài, trong đầu liền miên man suy nghĩ, cậu có phải gặp chuyện gì hay không?
Càng nghĩ càng bất an, thời điểm Cố Tiêu nắm chìa khóa xe chạy ra ngoài là lúc Ngôn Hoài trả lời tin nhắn, nói cậu về lại ký túc xá.
Cố Tiêu lên lầu chạy về phía phòng của Ngôn Hoài, mở tủ quần áo, mới phát hiện, đồ đạc của cậu đều không thấy, không chỉ là quần áo, ngay cả đồ dùng cá nhân đều mang đi.
Hắn tức tốc gọi cho Trình Chiêu, chỉ chốc lát Trình Chiêu báo với hắn, Ngôn Hoài xác thật là trở về ký túc xá.
Biết cậu không có việc gì Cố Tiêu mới yên lòng, cả đêm ngồi ở trong phòng khách, hồi tưởng chính mình đã làm cái gì mới khiến Ngôn Hoài rời đi.
Thời điểm hừng đông*, liền đến đại học Yến Thành, nhưng khi đứng dưới ký túc xá Ngôn Hoài đang ở, hắn lại không dám lên.
(*) bình minh
Ở dưới lầu bồi hồi lúc lâu, dì túc quản* nhìn Cố Tiêu bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
(*) quản lí ký túc xá
Thiếu chút nữa đã kêu bảo an.
Cũng may Ngôn Hoài bước ra, Cố Tiêu liền đi theo phía sau, theo tới quảng trường Thái Đạt.
Thấy bên người cậu còn có một nam sinh, một lát sau, lại thêm hai nữ sinh.
Nhìn dáng vẻ như là đang hẹn hò.
Cố Tiêu núp ở phía sau vẫn luôn đi theo Ngôn Hoài, hắn cảm thấy chính mình rất giống biến thái, chính là hắn nhịn không được.
Đặc biệt là thấy nữ sinh kia dùng loại ánh mắt si mê nhìn Ngôn Hoài, ở rạp chiếu phim còn động tay động chân, Cố Tiêu định tiến lên cầm tay Ngôn Hoài lôi đi, lại nghĩ tới Trình Chiêu nói không cần dọa đến cậu.
Vừa lúc Ngôn Hoài đứng dậy đi vệ sinh.
Thời điểm Ngôn Hoài theo bản năng muốn hét lên, một thanh âm trầm thấp ở bên tai cậu vang lên, “Là tôi.
”
Tiếp theo lại thấy người nọ tỏa ra nhàn nhạt mùi nước hoa.
Là mùi hương quen thuộc.
“Tiêu ca?” Ngôn Hoài ngẩng đầu, thật sự là Cố Tiêu.
Gian phòng hai người đứng dựa vào có vẻ nhỏ hẹp, Cố Tiêu đè ở trên người cậu, ngay cả hơi thở phả ra cũng có vẻ rất nóng.
Ngôn Hoài chống tay ở trước ngực Cố Tiêu, cảm thấy một khối cơ bắp lúc này đập thực nhanh, còn có độ ấm.
Cố Tiêu dùng đôi mắt thâm thúy nhìn cậu, “Nữ sinh ngồi cùng em là ai? Cô ta vì cái gì muốn sờ em?”
Quả nhiên người cậu vừa mới thấy là Cố Tiêu.
Ngôn Hoài giật giật môi: “Xem như đồng học đi.
”
Cố Tiêu nheo nheo mắt, “Đồng học? Bình thường đồng học ở giữa rạp chiếu phim lôi lôi kéo kéo?”
Ngôn Hoài từ trong giọng nói Cố Tiêu cảm thấy một tia hơi thở nguy hiểm, “Nào có lôi lôi kéo kéo, cô ấy không cẩn thận đem trà sữa đổ vào người tôi, cô ấy giúp tôi lau vết trà sữa mà thôi.
”
Ánh mắt Cố Tiêu càng nguy hiểm, “Cô ta giúp em lau?”
Ngôn Hoài cảm thấy Cố Tiêu thật sự rất khó đoán, giống như bên ngoài nói, tính tình thay đổi thất thường.
Một khắc* trước bọn họ còn ở rạp chiếu phim, ngay sau đó Ngôn Hoài bị Cố Tiêu kéo đến trung tâm thương mại.
(*) Một phần tư giờ.
Tương đương 15 phút
Cố Tiêu kéo cậu vào mấy cửa hàng có nhãn hiệu cao cấp mua quần áo.
Dọc đường đi Cố Tiêu không mở miệng, vẫn luôn ngậm chặt, giống như sinh khí.
Ngôn Hoài không biết hắn tức giận cái gì, cảm thấy mình giống thằng nhóc bướng bỉnh bị Cố Tiêu lôi đi.
Cố Tiêu chọn cho cậu rất nhiều quần áo, cuối cùng mua sạch.
Nhìn túi quần áo lớn như vậy, Ngôn Hoài cạn lời.
Cố Tiêu mua nhiều như vậy là có lý do: “Nếu lại bị tạt trà sữa, liền thay quần áo mới, đừng để người khác lau cho em.
”
Ngôn Hoài: Khụ, tại sao lại cảm thấy cổ có hơi lạnh lạnh.
Ngôn Hoài là cùng Lý Sâm tới đây chơi, đương nhiên vẫn phải đi về.
Cũng không thể đem bạn tốt một mình ném ở lại rạp chiếu phim.
Vương Khải đi đằng sau nhận một núi quần áo dây lưng đủ loại từ tay Cố Tiêu, Cố Tiêu rốt cuộc không nhịn được, nhìn cậu, "Em chừng nào thì trở về?”
Ngôn Hoài không dám nhìn mắt hắn, đành phải nói dối “Đại khái còn cần một tháng đi.
”
Cố Tiêu đột nhiên hỏi cậu: “Em có phải muốn trốn tôi không?”
Một lời trúng tim đen, Ngôn Hoài đem đầu ngoảnh sang một bên, không tự nhiên, hắc hắc cười hai tiếng, “Không có, không có, xác thật trường học có việc.
”
Ngôn Hoài ra ngoài có hơi lâu, thời điểm trở lại rạp chiếu phim, phim vừa lúc chiếu xong rồi, Lý Sâm còn có hai nữ sinh đang từ rạp chiếu phim đi ra.
Kết thúc bộ phút, Lý Sâm lúc này mới phát hiện Ngôn Hoài không có mặt, từ miệng Lý Du biết được bạn tốt đi vệ sinh.
Nhưng thời gian đi cũng quá dài, phim đã kết thúc, người còn chưa trở lại.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngôn Hoài, liền thấy Ngôn Hoài đã trở lại, bên người còn mang theo một nam nhân cao lớn anh tuấn.
“Tiểu Hoài,” Lý Sâm nhìn nhìn Ngôn Hoài, thay đổi một bộ quần áo mới.
Nguyên lai là đi mua quần áo mới đi.
Lại nhìn nam nhân vẫn luôn nhấp môi, quay qua hỏi cậu, “Tiểu Hoài, vị này chính là bạn mới của cậu sao?”
Ngôn Hoài: “Đây là anh họ của tớ.
”
Anh họ Cố Tiêu sắc mặt ngày càng đen.
Lý Du đi lên lôi kéo cánh tay Ngôn Hoài, “Đi lâu như vậy cậu còn không trở về, tớ cho rằng cậu tức giận.
”
Thanh âm mang phần nũng nịu, đôi mắt vẫn luôn dính trên người Ngôn Hoài.
Ngôn Hoài không động sắc mặt lui nửa bước, cười một chút, “Không có, đi mua quần áo.
”
Lý Du lại một lần nữa xin lỗi.
Chu Vi nhìn ra Lý Du đối Ngôn Hoài có hảo cảm.
Lý Du là tiểu thư con nhà giàu, rất ít khi chủ động theo đuổi một nam sinh.
Lý Sâm cảm giác được không biết từ nơi nào thổi lại đây một trận gió rét lạnh sống lưng.
Cuối cùng phát hiện, anh họ Ngôn Hoài dùng ánh mắt hung dữ nhìn mình.
Hắn chưa từng nghe thấy Ngôn Hoài nói với hắn có anh họ a, vị này là từ đâu chui ra, xem anh họ Ngôn Hoài ăn mặc tỏa ra khí chất hẳn là kẻ có tiền.
Lý Sâm nói: “Xem xong phim rồi, mọi người đều đói bụng, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, ăn lẩu thế nào?”
Chu Vi Lý Du