Ăn lẩu xong, giám đốc nhà hàng lẩu tự mình đưa bọn họ ra tới cửa.
Bởi vì có "biểu ca"* Ngôn Hoài ở đây, cho nên Lý Sâm liền không dám đề cập đến hoạt động sau, xem bộ dáng của “Biểu ca”, sợ là tìm Ngôn Hoài có chuyện, nếu không cũng sẽ không theo bọn họ.
(*) anh họ.
Lý Sâm không rõ sự tình của Ngôn Hoài, chỉ biết đại khái tình huống trong nhà, nếu là người cậu chán ghét, Ngôn Hoài đã sớm đem người đuổi đi, mà nói Ngôn Hoài đối vị “biểu ca” này tựa hồ thực bất đồng.
Xem cách “biểu ca” ăn mặc, là kẻ có tiền, vì cái gì ở thời điểm Ngôn Hoài khó khăn nhất, lại không xuất hiện?
Thân là bạn thân của Ngôn Hoài, Ngôn Hoài không nói, hắn liền không hỏi.
Lý Sâm cùng Chu Vi Lý Du cùng trường học, ba người bọn họ đương nhiên là cùng nhau trở về.
Thời điểm chờ xe tới, Lý Du rốt cuộc lấy hết can đảm muốn xin WeChat Ngôn Hoài, Ngôn Hoài cảm thấy trước mặt nhiều người như vậy từ chối con gái nhà người ta cũng không tốt lắm, nên để cho người ta mặt mũi, vì thế liền đồng ý.
Không nghĩ tới Cố Tiêu ở phía sau ánh mắt sáng quắc như đèn pha ôtô nhìn chằm chằm mình.
Trước khi lên xe, Lý Du còn nói: “Ngôn Hoài, về trường học nhớ liên hệ a.
”
Liên tiếp ở trước mặt Cố Tiêu bị chọc thủng lời nói dối, Ngôn Hoài chột dạ cực kỳ.
Cậu cảm thấy Lý Sâm chính là do ông trời phái tới tra tấn cậu.
Bên đường cái, người đến người đi, dư lại một mình Ngôn Hoài âm thầm “Run bần bật”, nghĩ có nên thừa dịp Cố Tiêu không chú ý mà chạy, nhưng cậu cảm thấy kế hoạch này thực sự không khả thi.
Thực rõ ràng Cố Tiêu chính là ở chỗ này chờ cậu.
Cố Tiêu từng bước một đi tới chỗ Ngôn Hoài, thời điểm cách còn có nửa bước, hắn dừng lại, nhìn cậu, “Trường học có việc?”
Khóe mắt Cố Tiêu hơi hơi hướng lên, nhắm lại, hoàn toàn không có cảm giác sắc bén, nhưng hiện tại nếu lấy góc độ như vậy cúi xuống nhìn Ngôn Hoài, làm Ngôn Hoài cảm thấy chung quanh có một cổ áp bách vô hình, làm cậu thiếu chút nữa cho rằng chính mình thật sự làm cái gì nên xin lỗi Cố Tiêu.
Ánh mắt Cố Tiêu dần nguy hiểm.
Ngôn Hoài đành phải giả ngu, cười hắc hắc, “Không có, không có, trong trường học nào có chuyện gì, đại học mà, nào có nhiều chương trình học như vậy.
”
Cố Tiêu gật gật đầu, “Nếu không có việc gì, có phải không cần mỗi ngày ở lại ký túc xá?”
Ngôn Hoài liên tục gật đầu, “Là, là, là, không cần ở lại ký túc xá.
”
Cố Tiêu vừa lòng, “Có phải có thể về lại nhà?”
Ngôn Hoài nào còn dám nói cái gì, "Về, về, hiện tại liền trở về.
”
Sau đó Ngôn Hoài liền ngồi trên xe Cố Tiêu.
Lần này Vương Khải cùng Trình Chiêu không ở đây, là Cố Tiêu tự mình lái xe.
Ngôn Hoài ngồi ở trên ghế phụ, nhìn đường phố hai bên đèn đường lướt qua, không rõ chính mình như thế nào chỉ một lát đã bị Cố Tiêu mang đi rồi.
Nói rời xa Cố Tiêu, như thế nào đã bị hắn một hai câu nói liền nhảy nhót trở lại bên người hắn.
Quay đầu nhìn Cố Tiêu, bên trong xe ánh sáng tối tăm, nhưng có thể nhìn ra sườn mặt Cố Tiêu thật đẹp.
Đường viền hàm sắc nét, mũi cao thẳng, Cố Tiêu hôm nay mặc quần áo thường ngày, quần jean phẳng phiu, áo sơmi với nút thắt dưới hầu kết, hình dáng góc cạnh rõ ràng, lộ ra vài phần xa cách cùng khí chất sắc bén.
Tầm mắt Ngôn Hoài lại dịch tới đôi tay đang điều khiển tay lái, ngay cả nắm lấy tay lái cũng có thể đẹp như vậy.
Người này từ trên xuống dưới đều ưu tú, làm cho vạn người mê muội.
Cố Tiêu trực tiếp đem Ngôn Hoài mang vào trong nhà.
“Rời nhà trốn đi” không đến 24 giờ, Ngôn Hoài bị Cố Tiêu “nắm thóp” đã trở lại.
Trước giờ ngủ, Cố Tiêu vẫn là gõ cửa phòng cậu, Ngôn Hoài mở cửa, Cố Tiêu nhìn cậu, “Chúng ta tâm sự đi.
”
Cố Tiêu ngồi ở trên ghế, Ngôn Hoài ngồi ở trên giường, cậu mới vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ rộng thùng thình, cúi đầu nhìn hai chân, nhìn như cậu thả lỏng, trên thực tế Ngôn Hoài thực khẩn trương, không biết Cố Tiêu muốn cùng cậu nói cái gì.
Cố Tiêu chú ý tới hai chân trắng trắng mềm mềm của Ngôn Hoài, ngón chân mượt mà rất đẹp, móng tay được cắt chỉnh tề, mắt cá chân lại rất nhỏ, giống như một bàn tay là có thể đem hai cái mắt cá chân nắm lấy, sau đó……(( ꈍᴗꈍ))
Hắn trầm mặc không lên tiếng, bỏ qua một bên tầm mắt, mở miệng nói, “Em có phải muốn trốn tôi không?”
Đồ đạc trong phòng đều bị cậu mang đi, lưu lại đều là đồ Cố Tiêu chuẩn bị, trừ bỏ rời nhà đi trốn hắn, Cố Tiêu nghĩ không ra nguyên nhân khác.
Rốt cuộc hơn một tháng này, quan hệ giữa hắn cùng Ngôn Hoài vẫn khá tốt, đặc biệt ngày đó Ngôn Hoài còn giống một đứa trẻ ở trong lòng ngực hắn khóc, hơn nữa