Chử Tình vừa dứt lời, đầu ngón tay của Thích Vị Thần luôn bình tĩnh khẽ run một cái, sau đó trấn định lại: “Ông ấy không phải mình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?”
“Mình hiện tại 18 tuổi, cao 1m85, nếu hai đầu xương còn chưa khít thì sau này sẽ còn tiếp tục cao lên. Người đàn ông ngày cao không đến 1m80, có sự chênh lệch chiều cao với mình nên không thể là mình năm 41 tuổi.” Thích Vị Thần bình tĩnh phân tích.
Chử Tình nhìn về phía cậu: “Chưa chắc, không phải nói người lớn tuổi sẽ lùn đi sao, có lẽ ông ấy là cậu lúc đã lùn đi."
“41 tuổi đang là lúc còn khỏe mạnh nhất.” Thích Vị Thần bình tĩnh đối mặt với cô.
Lúc hai người im lặng nhìn nhau, người đàn ông trung niên chạy đến, lau mồ hôi trên mặt, cau mày hỏi họ: “Chử Tình, Thích Vị Thần?”
“Vâng, là bọn em." Chử Tình lập tức trả lời.
“Thầy là thầy giáo sinh hoạt ở trường cấp ba Thừa Đức, tới đón các em đến trường học, thầy vốn định đến từ lúc 3h hơn nhưng có chút việc nên bị muộn. Lên xe đi, thầy sắp xếp chỗ dừng chân cho hai em.”
Người đàn ông trung niên nói xong mới chú ý tới cách ăn mặc của hai người, lập tức ngẩn người: “Nóng thế này sao hai em mặc nhiều quần áo vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai nhờ thầy đến đón bọn em ạ?” Chử Tình nhanh chóng đánh trống lảng.
Quả nhiên sự chú ý của người đàn ông quả bị dời đi: “Đương nhiên là phụ huynh của các em, chỉ là thầy hiệu trưởng cũng không nói cụ thể thông tin với thầy, thầy chỉ biết là họ Thích, người nhà không nói cho các em là sẽ có thầy giáo Vương tới đón à?”
Chử Tình chần chừ nhìn về phía Thích Vị Thần, dưới ánh mặt trời, đôi mắt của cậu phiếm lạnh, bình tĩnh quan sát người đàn ông trung niên một lúc, cụp mắt nói với Chử Tình: “Đi cùng thầy ấy đi.”
“Được.” Thích đại ca đã lên tiếng, Chử Tình nhanh chóng đồng ý.
Người đàn ông lập tức bảo hai người đi theo mình sang bên đường bên kia rồi ngồi lên xe đưa đón nhà trường phái đến. Nói là xe đưa đón nhưng là một chiếc xe thương vụ cao cấp bảy chỗ nhìn không rẻ chút nào, bên trong không có một bóng người, hiển nhiên là đặc biệt đến đón hai người họ.
Ngồi vào xe được bật điều hòa mát rượi, Chử Tình thở phào nhẹ nhõm, thể lực và tinh thần dần khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng sắc mặt Thích Vị Thần lại hơi tái, từ lúc lên xe đã không nói một lời, yên tĩnh đến mức không có chút cảm giác tồn tại nào.
“Cậu muốn uống nước không?” Chử Tình lo lắng nhìn cậu.
Cậu khẽ lắc đầu, lát sau cậu lại gật đầu một cái, mím môi không nói lời nào. Chử Tình vặn nắp chai nước đưa cho cậu, chờ cậu uống mấy ngụm xong thì thuận tay cầm lấy chai nước định uống, nhưng chợt nhớ ra hai người đã chia tay, cô uống nước cậu từng uống dường như không ổn lắm.
“Sao lại không uống?” Thích Vị Thần mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc lên xe.
Chử Tình ngượng ngùng cười, đặt chai nước vừa mở vào tay cậu, Thích Vị Thần im lặng nhìn cô một lát, cuối cùng cũng không nói gì.
“Hai em mặc như vậy không nóng à?” Thầy giáo sinh hoạt lại hỏi lần nữa.
Chử Tình “khụ” một tiếng rồi trả lời qua loa: “Lâu rồi không về nên quên xem dự báo thời tiết.”
“Hai đứa từ Nam bán cầu về à? Bên đó đang là mùa đông.” Thầy giáo sinh hoạt vừa vào xe có điều hòa, chuyện khác không nói nhưng giọng điệu tốt hơn nhiều.
Chử Tình gượng cười, sợ nói nhiều sai nhiều nên cô không dám hé răng. Trên đường cô cảm thấy buồn chán nên ghé vào cửa xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng ngay cả một con đường quen thuộc cũng không tìm thấy, chỗ duy nhất thấy hơi quen thuộc là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A lúc trước, bây giờ trên tường đã được viết chữ “Đang tháo dỡ” to đùng.
Chử Tình 18 tuổi cảm thấy một chút phiền muộn hiếm có khi người còn cảnh mất. Cô hơi uể oải thu hồi tầm mắt, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì họ vẫn học tại cấp ba Thừa Đức - trường học cũ của cô và Thích Vị Thần. Dù thế nào đi nữa, có thể đến một nơi bản thân cực kỳ quen thuộc, đối với cô lúc này mà nói là một loại an ủi.
Nửa tiếng sau, Chử Tình đứng trước cổng trường cấp ba Thừa Đức, nghẹn lời nhìn cổng trường to rộng trước mắt cùng với kiến trúc kiểu Tây đằng sau cửa sắt đang phản chiếu vào mắt mình, gian nan hỏi thầy giáo sinh hoạt: “Đây là Thừa Đức ạ?”
“Đúng vậy, chắc các em mới đến đây lần đầu, thầy đã sắp xếp phòng ký túc xá cho hai em, sau đó các em tự mình tham quan nhé.” Thầy giáo sinh hoạt nói xong bèn đi vào trong trường.
Chử Tình nhanh chóng theo sau, đổi một cách hỏi thăm khác: “Em nhớ trước đây trường Thừa Đức trông rất cũ, trở nên khang trang như vậy từ lúc nào hả thầy?”
“Thầy dạy ở đây 10 năm, Thừa Đức vẫn luôn là trường cấp ba tư thục tốt nhất thành phố A, ai nói với em nơi này cũ vậy?” Thầy giáo kỳ quái liếc nhìn cô một cái.
Chử Tình ngượng ngùng cười, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có ai thì nhanh chóng quay đầu lại, thấy Thích Vị Thần đang từ từ đi đến thì giục cậu nhanh lên. Thích Vị Thần lẳng lặng nhìn cô một cái, âm thầm bước nhanh hơn.
Hai người theo thầy giáo sinh hoạt bước về phía trước, xuyên qua khu nhà dạy học và sân thể dục thì đến khu ký túc xá. Xung quanh ký túc có tường vây cao, trở thành một không gian biệt lập trong trường, rất giống một tiểu khu loại nhỏ.
Hiện tại ký túc xá chỉ có lác đác mấy người, cả đám nhàn rỗi quá mức rủ nhau đi dạo phố. Thầy giáo sinh hoạt thấy ánh mắt tò mò của Chử Tình thì giải thích: “Hai ngày sau mới bắt đầu báo danh, hôm sau nữa mới chính thức khai giảng, hôm nay chưa có nhiều bạn đến trường. Đúng rồi, vali của hai em ở chỗ bảo vệ, theo thầy đi lấy."
Chử Tình gật đầu, lúc đi theo thấy Thích Vị Thần còn đang ở phía sau, cô do dự một lát rồi đi chậm lại. Thích Vị Thần liếc nhìn cô một cái, sau đó lẳng lặng đi theo sau.
Lúc hai người đến phòng bảo vệ, thầy giáo sinh hoạt đã xách hai chiếc vali to ra, màu hồng đưa cho Chử Tình, màu đen đưa cho Thích Vị Thần, sau đó lại đưa một lá thư cho cậu: “Trong vali là đồ dùng sinh hoạt của hai đứa, còn thư là gửi riêng cho em.”
Thích Vị Thần nhận thư, không mở ra ngay mà cất vào túi. Thầy giáo sinh hoạt cũng không để ý, trực tiếp đưa chìa khóa cho hai người rồi nói: “Hai em đều ở lớp 12A2, ký túc xá của Thích Vị Thần là phòng hai người, của Chử Tình là một người, trên chìa khóa có số phòng, các em tự về phòng là được.”
“Sao ký túc xá không giống nhau ạ?” Chử Tình tò mò hỏi.
“Thầy cũng không rõ, ký túc xá do học sinh hoặc phụ huynh tự đăng ký, chắc bố mẹ em yêu cầu nên trường sắp xếp như vậy.”
“Vâng, cảm ơn thầy.” Chử Tình càng nghi ngờ hơn nhưng thấy thầy giáo cũng không biết nên không hỏi thêm.
Thầy giáo sinh hoạt đưa chìa khóa cho hai người: “Được rồi, cũng không có việc gì khác, bảy rưỡi sáng ngày kia nhớ đến lớp báo danh, các em còn gì muốn hỏi không?”
“Có!” Chử Tình vội giơ tay lên: “Phòng y tế ở đâu ạ?”
Thích Vị Thần nhìn cô: “Cậu không khỏe?”
“Không có, không có." Chử Tình xấu hổ cười.
Thích Vị Thần xem xét cô một lát, thấy tinh thần cô vẫn ổn cũng không hỏi thêm. Thầy giáo sinh hoạt nói vị trí cụ thể của phòng y tế cho hai người, sau khi chắc chắn họ không có gì cần giúp đỡ nữa thì quay người rời đi.
Ông vừa đi, Chử Tình lập tức giục Thích Vị Thần: “Thư đâu, lấy ra xem đi!”
Thích Vị Thần liếc nhìn cô một cái, im lặng lấy thư ra, bên trên chỉ viết mấy dòng chữ ngắn ngủi:
“Tôi với cô ấy tham gia hạng mục nghiên cứu phát minh cấp quốc gia vào tháng 6 năm 2042, trong vòng một năm rưỡi không thể liên hệ với bất cứ ai. Trong vali có giấy tờ tùy thân tạm thời cùng sinh hoạt phí cần thiết. Yên tâm ở lại trường trước khi trở về năm 2019, có rất nhiều món quà bất ngờ đang chờ hai người.”
Cả lá thư không đến một trăm chữ, Chử Tình đọc đi đọc lại mười mấy lần, cuối cùng hơi không chắc chắn hỏi cậu: “‘Cô ấy’ được nhắc đến trong thư... là tôi sao?”
Thích Vị Thần nghiêm túc trả lời: “Không có bằng chứng chứng minh là cậu.”
Cũng phải… chân mày Chử Tình cau lại, cô cẩn thận đọc lại lá thư một lần nữa: “Ý lá thư này là chỉ cần chúng ta ở lại đây là có thể xuyên không về đúng thời gian cũ phải không?”
“Ừ.” Lúc này Thích Vị Thần mới đưa ra câu trả lời khẳng định.
Chử Tình nở nụ cười, cũng không rối rắm việc ‘Tình Tình’ trên lá thư rốt cuộc có phải mình không: “Vậy được rồi, trước tiên chúng ta cứ ở lại đây đợi đi, chờ về nhà là được... Chỉ tiếc cho kỳ nghỉ của tôi, còn chưa chơi được hai ngày đã phải đi học tiếp."
Vừa nghĩ đến ngày kia khai giảng cô lại buồn phiền.
Thích Vị Thần nhìn đầu tóc ướt đẫm mồ hôi cùng với khuôn mặt đỏ bừng như quả táo của cô, rũ mắt xuống nói: “Về ký túc xá đi, thay quần áo trước."
“Đúng rồi, tôi đi xem phòng ký túc xá của tôi đã, phòng đơn đó, nhân phẩm của cậu cũng tốt quá, có thể đối xử hào phóng với bạn gái cũ đã chia tay hơn 20 năm trước như vậy." Biết mình có thể ổn định là nhờ phúc của ai, Chử Tình lấy lòng khích lệ cậu.
Nhưng Thích Vị Thần chỉ lạnh lùng lấy lại lá thư trong tay cô, kéo vali đi tìm phòng ký túc của mình. Chử Tình đã