Thiếu niên vừa bước vào lớp, nam sinh ban nãy còn đỏ mặt tía tai giống như có chỗ dựa, chỉ vào chỗ ngồi của Chử Tình tố cáo: “Đại ca, cô ta cứ ngồi ở chỗ của đại ca, em nói gì cũng không chịu đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người thiếu niên nhìn theo hướng cậu ta chỉ, đối diện với Chử Tình thì sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên khó hiểu.
Ban đầu toàn bộ lực chú ý của Chử Tình còn đặt trên quả đầu gà tây năm màu của cậu ta, nhưng bị cậu ta nhìn chằm chằm một lúc thì đành miễn cưỡng dời mắt xuống. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, sau khi thấy đôi mắt đối phương, cô cũng chợt hoảng hốt.
….Sao đôi mắt của thằng bé này giống Thích Vị Thần vậy?
Chỉ là nhìn kỹ thì thấy không giống lắm, đôi mắt của Thích Vị Thần giống như hồ nước lạnh băng vào mùa đông, luôn vô tình lộ ra một loại cảm giác lạnh lùng, lộ ra sự xa cách trời sinh, nhưng thằng bé này lại khác, đôi mắt nhỏ giống như con mèo con được nuông chiều từ bé, hồn nhiên ngây thơ, còn có một chút… ngổ ngáo đáng đánh đòn quen thuộc.
Tuy bực bội vì ngủ nửa giấc bị đánh thức, nhưng ngoài ý muốn là Chử Tình lại không ghét nổi thằng nhóc gà tây này, không muốn chấp nhặt với cậu ta cho lắm.
Nhưng cô rộng lượng, người khác lại không muốn bỏ qua như vậy. Nam sinh vừa cãi nhau với cô bây giờ đang mang vẻ mặt y hệt một tên gian thần đứng bên cạnh nhóc gà tây: “Đại ca, trước mặt nhiều người như vậy, đại ca nhất định phải dạy dỗ cô ta, nếu không để mọi người biết đại ca bị một con nhóc chiếm chỗ ngồi, sau này chúng ta còn mặt mũi gì lăn lộn ở Thừa Đức!”
Thiếu niên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Chử Tình, nghe thấy lời này nhưng không phản ứng gì, cậu ta lập tức đi về phía cô, ném cặp sách trên vai xuống bàn, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô: “Này, từ đâu đến?”
Chiều cao của thiếu niên tương đương với Thích Vị Thần, đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, bị nhìn chằm chằm như vậy, nếu là người khác nhất định sẽ thấy áp lực, nhưng Chử Tình không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ nghiêm trang nói với cậu ta: “Đây là chỗ của tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu niên suýt chút nữa chửi bậy, nhưng đối diện với khuôn mặt của cô thì không mở miệng nổi, nghẹn họng ba giây rồi kéo ghế ra, ngồi đối diện cô một cách không kiên nhẫn: “Không nói chuyện chỗ ngồi, tôi hỏi cậu từ đâu đến? Tên là gì?”
Nam sinh vừa rồi còn làm gian thần há hốc mồm, mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn bóng dáng cậu ta, mấy thiếu niên quen biết nam sinh cũng hai mặt nhìn nhau, một lúc sau có người hỏi nhỏ: “Lần đầu tiên đại ca hỏi tên con gái, chẳng lẽ thích cô ta à?”
“Tao cũng nghĩ vậy, con bé này trông khá xinh… Nhưng sao tao lại thấy quen quen nhỉ, tụi bay có cảm thấy trông rất giống đại ca không?”
“Tao nghe thấy đấy.” Thiếu niên nhíu mày nói.
Đám đàn em lập tức im như chim cút, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không dám hé răng.
“Này, nói đi.” Thiếu niên nhìn Chử Tình chằm chặp.
Chử Tình liếc nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt vô tội đẩy nhẹ chiếc cặp sách trên bàn, cặp sách lập tức từ trên bàn rơi xuống, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng rõ to. Trong lớp vang lên mấy tiếng hít hà, mấy thiếu niên vẫn luôn đi theo sau lại càng không thể tin được.
Ngay lúc mọi người cho rằng Chử Tình chắc chắn sẽ gặp xui xẻo thì thiếu niên tức giận bỏ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn. Chử Tình hơi kinh ngạc, không ngờ ngoại trừ đôi mắt, ngay cả mũi và khuôn mặt cậu ta cũng giống Thích Vị Thần, chỉ là đôi môi hồng hơn Thích Vị Thần một chút, dáng môi cũng không giống lắm... nhưng cũng rất quen, giống như cô đã từng thấy ở đâu đó.
…Nhóc con này chẳng lẽ là người thân của Thích Vị Thần? Ý tưởng này vừa lóe lên, Chử Tình trực tiếp hỏi luôn: “Cậu tên gì?”
“Đm, ai hỏi ai hả?” Thiếu niên càng thêm tức giận, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cậu ta vẫn luôn cố gắng hết sức để nén cơn giận của mình.
…Tính cách tệ thật, Chử Tình ‘haiz’ một tiếng: “Tôi tên Chử Tình, cậu có chuyện gì không?”
Thiếu niên nghe vậy sửng sốt: “Tên gì cơ?”
“Chử Tình. Chử gần âm với Thử, Tình trong thất nhất oánh tình*.” Chử Tình giới thiệu tên mình xong, nhìn lại thấy gương mặt dại ra của thiếu niên, bỗng nhiên cô cảm thấy chính mình thật sự quá kiên nhẫn.
*Chử phát âm zhǔ, gần với zī (nghĩa là cười), thất nhất chỉ ngày 1-7, ngày thành lập quân đội nhân dân Trung Hoa, oánh là óng ánh, tình là trời quang mây tạnh, hợp lại là ánh mặt trời vào ngày 1 - 7. Tên mang ý nghĩa là ánh mặt trời của Đảng chiếu rọi khắp muôn nơi)
Sau một lúc lâu, ánh mắt thiếu niên đột nhiên trở nên sắc bén: “Không thể nào! Sao cậu có thể tên là Chử Tình?!”
“Lừa cậu làm gì, chẳng lẽ phải cho cậu xem căn cước công dân thì mới tin?” Năm 2042 không sử dụng chứng minh thư nữa, thay vào đó là thẻ căn cước, một loại thẻ tích hợp đủ các chức năng của chứng minh thư, bảo hiểm y tế và nhiều giấy tờ khác, Thích Vị Thần 41 tuổi đã chuẩn bị cho cô.
Nói xong, cô lấy thẻ căn cước của mình ra, thoải mái hào phóng đưa cậu ta xem.
Thiếu niên nhìn thấy tên cô ở mặt trên xong, lạnh lùng trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng nhíu mày hỏi cô: “Vì sao cậu được đặt tên này?”
“Cậu đã biến đi được chưa?” Chử Tình gần như hết kiên nhẫn, lộ ra một nụ cười giả lả với cậu ta.
Nụ cười này mang đến cho cậu ta cảm giác quá quen thuộc, thiếu niên cảm nhận được tay mình đang phát run nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thăm: “Ai đặt tên cho cậu?”
“Mẹ tôi.”
“Ai đưa cậu tới trường học này?” Nét mặt của thiếu niên càng thêm ngưng trọng.
Sự kiên nhẫn của Chử Tình đã hoàn toàn biến mất, cô mang khuôn mặt không biểu tình thuận miệng nói dối: “Mẹ tôi”
Thiếu niên nhìn chằm chằm cô một cách gắt gao, một lúc lâu sau thì cậu ta bực bội đứng dậy, đi đi lại lại tại chỗ hai vòng rồi quay người ra ngoài. Nam sinh ban nãy luôn cổ vũ cậu ta dạy dỗ Chử Tình vội vàng ngăn cậu ta lại, nói: “Đại ca, sắp vào lớp rồi, đại ca định đi đâu?”
“Đi đâu… tao không đi đâu hết.” Thiếu niên hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh lại.
Nam sinh liếc nhìn Chử Tình một cái, thấy cô lại gục xuống bàn chuẩn bị ngủ thì lập tức giận sôi máu: “Đại ca, chẳng lẽ đại ca thật sự thích cô ta?”
“Đừng nói bậy.” Thiếu niên nói xong thì dừng một lát, sau đó nói một câu cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài phản nghịch của mình, “Mẹ tao không cho yêu sớm.”
Người quen biết đều biết cậu ta rất nghe lời mẹ, cậu ta đã nói như vậy, nam sinh kia đã chắc chắn cậu ta không thích Chử Tình, yên tâm đổ dầu vào lửa: “Nếu không thích, vậy đại ca còn chần chừ gì, ở cấp ba Thừa Đức nào có ai không biết bàn ở góc lớp đều là của đại ca, nếu bị con nhóc này cướp mất, đại ca sẽ bị cười đến mức nào chứ!”
“Đúng rồi, chỗ ngồi.” Lúc này thiếu niên mới lấy lại tinh thần, quay lại trước mặt Chử Tình một lần nữa, gõ gõ lên bàn, “Ây, cậu ngồi dịch sang bên cạnh, đây là chỗ của tôi.”
Chử Tình bị làm phiền cả buổi sáng, giờ đã cực kỳ tức giận, ngồi thẳng lên nhìn về phía cậu ta: “Dựa vào đâu chứ?”
Tính cách thiếu niên nóng nảy, nhưng lúc này đối mặt với cô lại không biết vì sao không thể nổi nóng: “Chỉ đổi chỗ một chút, cậu làm bạn cùng bàn với tôi, cũng không khác nhau là mấy.”
“Tôi nhất định ngồi đây, cậu có thể làm bạn cùng bàn với tôi, không khác nhau là mấy.” Chử Tình nói ra lời tương đồng với giọng điệu không hề giống cậu ta, độ kiêu ngạo đáng đánh đòn cao hơn thiếu niên gấp bội.
Thiếu niên còn chưa kịp trả lời thì nam sinh phía sau cậu ta đã không nhịn được: “Này, Chử Tình! Đừng có cho mặt mũi mà