Khi tạo hóa bắt đầu tạo ra con người, cậu và tôi đã không ở riêng một thế
giới. Từ khi quen nhau đến nay, chúng ta luôn là hai đường thẳng song
song, cậu cứ uổng công tìm giao điểm giữa chúng ta. Và thế là, chúng ta
đều mệt mỏi rã rời, vất vả suốt đời.
Ngày tháng không thể nào
giống trước kia được nữa, từ mẫu hậu cho tới sếp, đến Chân Chân gần đây
cũng trầm lắng. Tôi cũng đang thay đổi, trở nên trầm mặc và sầu muộn,
hàng ngày tăng ca tới khuya lắc khuya lơ. Không phải là tôi không muốn
về nhà, mà là tôi muốn có thời gian để tiêu hóa những chuyện kia hơn.
Tôi không biết thế giới của mẫu hậu đã xảy ra chuyện gì, bà không còn thúc
ép tôi nữa, chẳng những thế mà còn đối xử với tôi không như thường ngày, thể hiện ở trên bàn ăn hàng ngày. Không ngờ trong nhà còn bày hoa tươi, điều khiến tôi không thể hiểu nổi là, một người mua hoa súp lơ nhưng
mấy chục năm, bỗng dưng lại chuyển sang hoa tươi, hơn nữa không phải là
bách hợp, thì là hoa hồng. Khi tôi hỏi bà sao tự dưng lại tao nhã như
vậy, người ta trả lời tôi rằng: “Mẹ muốn con phải sống như hoa tươi, sớm ngày tìm bãi phân trâu để cắm lên là mẹ vui lòng rồi”.
Tôi chỉ hận tôi lắm lời, trước mặt mẫu hậu, tôi luôn là nước bại trận, không có cơ hội vùng lên.
Chân Chân đã thoát khỏi thế giới buôn chuyện, nghe nói muốn chia tay ông
chú. Thế giới này làm sao vậy, người có thể ở bên nhau thì đòi chia tay, ngươi không thể ở bên nhau thì ngày ngày nức nở. Thời gian bị tình yêu
hủy hoại sao? Tôi không biết.
Trong quán cà phê, Chân Chân không
đếm xỉa gì tới hình tượng, “Không ngờ anh ta lại ở bên người con gái
khác, em chỉ cần một câu nói, không phải là lời nói dối”, Chân Chân là
cô bé cố chấp, đối với tình yêu, cô nàng đơn thuần quá sức tưởng tượng.
Một buổi tối nọ ông chú nói tăng ca, không ngờ đã bị Chân Chân bắt gặp
ăn cơm cùng một người phụ nữ trong quán.
“Có lẽ anh ta có lí do
nào khác?”, tôi thử an ủi Chân Chân, cô nàng khiến tôi đau lòng. Người
phụ nữ trong mỗi cuộc tình đều sẽ bị tổn thương, cho dù cuối cùng là kết cục hoàn mĩ, thì quá trình chắc chắn cũng đầy ắp đau khổ.
“Anh
ấy có thể nói cho em biết mà, chỉ xem em giống người bướng bỉnh không
chịu hiểu lí lẽ lắm sao?”, Chân Chân thút tha thút thít.
Tôi yêu
thương mỗi người bên mình, người không ở bên dù tôi muốn thương yêu,
người ta rỗng không cho tôi cơ hội. Tôi ôm Chân Chân, tôi biết giờ phút
này cô nàng không cần lời lẽ an ủi của tôi, cô nàng chỉ muốn lôi kéo
đồng minh mà thôi. Những lúc thế này, tình bạn đáng tin hơn bất cứ thứ
gì.
Thế giới bên cạnh tôi đã sa vào tình trạng khó hiểu. Sếp đã
năm ngày không đi làm. Tôi không dám hỏi, chỉ có thể nỗ lực duy trì công ty này, song song với việc bảo đảm cần câu cơm của mình, là có thể ủng
hộ tiền bạc cho sếp. Nếu sếp sốt sắng muốn thuê xã hội đen bắt cóc nam
tinh anh thì sao? Tôi buộc phải để sếp có đủ tiền bạc để làm chuyện này.
Lần đầu tiên tôi khao khát có mặt bờ vai để tựa vào như thế này. Thế giới
đã sụp đổ, vai tôi cáng đáng có phần chật vật. Tôi không tin lắm vào
Chúa cứu thế, nhưng nếu Chúa có thể đột ngột xuất hiện, thì tôi cũng
không khách sáo. Chuyện khiến tôi không thể tưởng tượng nổi là khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của trai đẹp kia cứ chập chờn trong đầu óc
tôi. Điều kì lạ là, người bên cạnh tôi hoặc ít hoặc nhiều đều xảy ra vấn đề, chỉ có cậu ta vẫn khỏe mạnh, hơn nữa còn Perfect1. Tôi mở khung
chát: “Nếu khỏe mạnh thì chít một tiếng đi”.
1. Vô cùng ổn, tốt, hoàn hảo.
“Chít...”, quả nhiên là có tiếng đáp lại.
Tôi vận khí nửa phút với chữ này, vì có việc muốn xin giúp đỡ nên tôi đành
phải vứt bỏ thôi thúc muốn đánh người của mình, cúi đầu không hề gì,
“Bảy giờ tối nay, ăn cơm, nhớ mang sẵn ví. Quá hạn không đợi”, không
phải là tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ ngay cả khi cầu xin sự trợ giúp của người khác, mà chỉ là tôi muốn chiếm thế chủ động, sợ lát nữa bị người ta dắt mũi. Với người kia, mọi chuyện đâu có thể xảy ra.
Bữa trưa, tôi
không có lòng dạ nào mà ăn uống, Chân Chân không buôn chuyện, tôi lại
phải đối mặt với phòng làm việc đóng cửa im im của sếp. Tôi vẫn cảm thấy nên gặp sếp, không phải là sợ sếp không nghĩ thoáng, mà tôi sợ mình
không nghĩ thoáng. Tôi gọi điện thoại cho sếp, giọng nói trong điện
thoại không tệ như tôi tưởng tượng. Điều này khiến tôi an tâm hơn nhiều. Tôi đã hẹn buổi chiều gặp nhau ở dưới tầng công ty. Cuối cùng tôi đã có thể thở phào một hơi, tôi thật sợ một ngày nào đó nhận được điện thoại
của cảnh sát, nói dưới tầng phát hiện thấy có người nhảy lầu tự tử. Xem
ra sếp vẫn mạnh mẽ, ưu điểm này dường như luôn tồn tại.
Trong
quán cà phê ngập tràn ánh nắng, có điều không sao xua đi nổi u ám trong
lòng tôi. Ngồi trong quán cà phê vắng ngắt buổi chiều, tôi đành phải xốc lại tinh thần. Sếp lững thững bước đến, còn lôi theo cái đuôi phía sau. Mang người đến cũng không nói với tôi một tiếng, điều này khiến tôi
không vui. Nhưng vì đuối lí, nên tôi không so đo việc sếp không tôn
trọng mình.
Cái đuôi theo sau là một người đàn ông xa lạ, tôi thề là tôi không nghĩ ngợi nhiều, có điều màn giới thiệu của sếp khiến tư
duy của tôi trống rỗng.
Đồng chí theo đuôi là luật sư. Giới luật
sư này có khoảng cách khá xa so với người phàm tục chúng tôi, trừ phi vì cuộc ly hôn không hòa bình. Những việc phải dùng tới luật sư đều là
việc lớn, tôi không nghĩa là mình có việc gì lớn.
Điều may mắn là khiếu thẩm mĩ của tôi đã nói cho tôi biết rằng luật sư đẹp trai, mặc dù không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng không thể để lỡ sự tưởng
tượng của mình. Hình như anh ta biết suy nghĩ của tôi, kinh ngạc liếc
nhìn, gương mặt luật sư bị một xấp tài liệu che đi.
“M, những văn kiện này cô kí đi. Sau này công ty giao cho cô”, sếp bình tĩnh nói.
Sếp bình tĩnh không có nghĩa là tôi không sợ sóng to gió lớn “Cho em ư? Sếp có ý gì vậy? Sếp à, sếp phải nghĩ thoáng ra, thế giới này có bao nhiêu
người... tốt, sếp đừng có sắp xếp hậu sự được không? Sếp, người thừa kế
của sếp không phải là em đâu”, tôi suýt bật khóc, chuyện gì thế này.
Chưa gì đã lao công ty cho tôi. Tôi không thể dằn lại nỗi sợ hãi, cả đời này tôi không thể nói là chưa gặp vận đen, nhưng là người chưa bao giờ
trúng vé số, bỗng dưng bị cái bánh to tướng từ trên trời rơi xuống đập
vào người như thế này, tôi ngất ngay tại trận.
“Đừng tưởng bở,
của để lại cái đầu cô ấy, tôi còn chưa sống đủ đâu. Nói thật cho cô
biết, tôi chuẩn bị cùng Hiên Nhiên ra nước ngoài, đám trẻ lang thang các cô sắp trở thành trẻ bị bỏ rơi rồi. Vì không muốn các cô phải giải tán
đi gây nguy hại cho xã hội, công ty vẫn duy trì tình trạng hiện có,
không giải tán”, giọng nói của sếp trầm thấp, “Đừng cảm thấy tôi vĩ đại
nhé, cô chỉ chiếm năm mươi phần trăm cổ phần thôi, bảng biểu mỗi quý cô
vẫn phải đưa cho tôi xem”, sếp cố tình nói với tôi bằng vẻ hung tợn.
Kinh nghiệm lại một lần nữa nói cho tôi biết rằng, đừng quan hệ với nhà tư
bản, vốn gốc không được hoàn lại vẫn còn may, chưa biết chừng nửa đời
sau của mình còn bị lôi kéo vào nữa. Lòng áy náy đối với sếp kia bỗng
tan thành mây khói, nhiều hơn là sự rầu rĩ và mơ màng đối với công việc
trong tương lai.
Đến khi kí tên, tôi mới biết rằng, khi mẫu hậu
đặt tên cho tôi sợ tôi không biết viết, nên đã chọn luôn một nét bút đơn giản. Mẫu hậu vĩ đại biết bao. Phút này đây tôi cảm kích mẫu hậu của
mình vô chừng. Mặc dù công ty không lớn, nhưng văn kiện thực sự không
ít, tôi cũng không hiểu, dù sao thì đã bị sếp bán đi rồi, coi như tôi bù đắp cho sếp đi.
Kí xong văn kiện, sếp và cái đuôi không hề bịn
rịn, quay người ra về. Tôi duy trì tư thế kí tên, bất động nhìn tài liệu được sếp để lại ở trước mặt. Không phải là tôi không muốn đi, mà là tôi vẫn chưa hiểu, ngày mai tôi đã có một công ty rồi? (mặc dù chỉ là một
nửa), sau này Chân Chân sẽ gọi tôi là sếp? (Thực ra tôi để tâm tới việc
này hơn).
Điện thoại của Chân Chân luôn mở máy hai mươi tư giờ
trên ngày, chuyện đòi chia tay không phải là trò đùa. Tuy Chân Chân yếu
đuối, nhưng tinh thần của cô nàng vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa tôi quá tin
tưởng vào năng lực của ông chú, chưa biết chừng giờ Chân Chân đã có bước chuyển ngoặt mới.
“Hi, rút kinh nghiệm xương máu thế nào rồi?”,
tôi ổn định cảm xúc trước, không muốn để Chân Chân kinh hãi, nhưng tôi
không thể gánh được cơn chấn động này, nếu không tôi sẽ bước ra khỏi
cánh cửa lớn này.
“Đừng nhiều lời, chị thử thất tình mà xem, em
đang thất tình đấy, thất tình ở tuổi như hoa thế này là nỗi bi thương
lớn nhất của cuộc đời, chị hiểu không?”, lần này xem ra Chân Chân nghiêm túc thật, giọng cô nàng nghèn ngẹn. Bất kể nam nữ, bất kể tuổi tác, đều không thể thoát khỏi chuyện tình cảm.
“Thứ nhất, nếu cô có thể
ra ngoan, lập tức tới gặp sếp của cô, sếp có lời dặn dò. Thứ hai, nếu cô một lần nữa cần bờ vai, tôi vẫn khỏe mạnh như xưa. Chỗ cũ,” tôi giả vờ
không nghe thấy tiếng sụt sùi của Chân Chân, điều duy nhất chứng minh
cho tình bạn không phải là xem bạn dệt gấm thêu hoa như thế nào, mà là
xem bạn có sẵn lòng làm thùng rác của cô ấy hay không.
Từ khi
quen Chân Chân tới nay, Chân Chân đã trải qua hai lần yêu đương: Một lần bị đá, sau đó gặp ông chủ như một kì tích, lần này là cô nàng đá ông
chú. Tôi không bày tỏ ý kiến về cách nói của Chân Chân, ông chú có ngu
ngốc đến đâu cũng sẽ không hẹn hò ở cửa nhà Chân Chân. Cách nhìn nhận
của tôi là ông chú muốn kích thích Chân Chân thêm bước nữa, có điều phản tác dụng mà thôi. Cho nên, về sách lược yêu đương bạn phải lựa chọn
đúng đối sách.
“Sếp đâu? Gọi món cho em ăn đi, sắp chết vì đó, rồi”, Chân Chân ngồi xuống phía đối diện với tôi, vẻ mặt xanh xao.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, tôi thực sự đau lòng, tôi vội vàng hầu hạ bà cô ăn uống.
Chân Chân gặm sandwich, “Sếp đâu? Sếp đâu? Sếp đâu? Nếu chị mượn danh nghĩa
sếp để lừa em ra ngoài, thì em sẽ lừa bán trai đẹp sang châu Phi”, miệng ngậm đồ ăn mà không quên trách mắng tôi. Còn bán trai đẹp sang châu
Phi, thật không phải là tôi xem thường cô đâu, với
chỉ số thông minh của cô, chưa biết người đếm tiền sẽ là ai đâu.
“Cô dừng cái miệng lại một lát, rồi mặc niệm một phút đi”, tôi dằn kích động muốn đả kích chỉ số thông minh của cô nàng.
“Sếp bị chị làm gì rồi? Em đi, chị được đấy, cho dù sếp không đúng, thì chị
cũng đừng giết người diệt khẩu chứ”, chỉ số thông minh quả thực là thứ
bẩm sinh, không thể trách sau khi sinh ra không bồi dưỡng, Chân Chân đã
một lần nữa chứng minh điểm này.
“Đừng, đại tiểu thư ơi, cô động
não tí được không? Hơn nữa, tôi có làm gì sếp, sếp đã bán tôi cho công
ty rồi, giá cả là một nửa cổ phần của công ty”, tôi vừa muốn hỏi cô nàng bảng giá thế nào.
“Phì. Chị nói gì cơ?”, Chân Chân phun cả ngụm nước vào mặt tôi.
Tôi hối hận khi nói câu đó mà không để ý là Chân Chân đang uống nước, hậu
quả là tôi không cần rửa mặt nữa, chỉ cần trang điểm thêm là được rồi.
Thực ra, tôi không hưng phấn với chuyện này, gọi Chân Chân tới chỉ là muốn
cô nàng giúp tôi gánh vác một phần, tôi không biết lựa chọn của mình là
đúng hay sao. Nói thật lòng, đến bản thân tôi tôi còn chẳng quản được,
nữa là nguồn kiếm kế sinh nhai của sếp sau này. Hình như tôi đã lựa chọn sai đối tượng để dốc bầu tâm sự thì phải. Chân Chân không sầu muộn cùng tôi, mà còn vui mừng thay cho tôi - cuối cùng đã có đặc quyền rồi,
không ngờ trong tình trạng này mà cô nàng còn đề xuất ra một đống điều
kiện.
Bởi vậy có thể thấy, bờ vai của tôi không cần cho cô nàng mượn, tin tức này đã giải cứu cô nàng khi cơn thất tình.
Độ nhạy cảm của người trẻ tuổi về sự đau khổ là vô cùng cao, nhưng tính
tiếp diễn lại thấp. Khi Chân Chân mặt mày tươi như hoa, tôi lại nhìn
thấy bóng hình của ông chú.
Thì ra khả năng theo dõi của đàn ông
đều không thấp. Chân Chân không hề phản kháng, hoặc là không muốn phản
kháng, đã bị ông chú túm đi vô điều kiện.
Khi đường phố lên đèn, tôi mới phát hiện ra trời đã tối.
Thời gian không thể dừng lại, còn điều mà tôi có thể làm chỉ là đi theo nó, chạy bạt mạng.
Cửa nhà ở trước mắt, tôi thực không còn sức đẩy nó ra. Một ngày xảy ra quá
nhiều chuyện, sau khi thở phào một hơi cho sếp, thì nhiều hơn lại là mơ
màng. Gần đây, tinh thần của tôi luôn căng cứng. Sau khi bỗng dưng được
nới lỏng ra, tôi mới phát hiện ra rằng, không phải là Chân Chân cần một
bờ vai, nói chuẩn xác là tôi cần bờ vai này.
“Con về rồi à?” Mẫu hậu buông câu uể oải, không có thành ý.
Trong không khí tràn ngập hương thơm của thức ăn và hỗn hợp hoa tươi, có vị quỷ dị.
“Khởi bẩm mẫu hậu, hài nhi về rồi ạ”, tôi lập tức hưng phấn tinh thần, giữ nụ cười mỉm để đáp lời mẫu hậu. Bên ngoài có sói, trong nhà có hổ, bất kể
bên ngoài như thế nào, về nhà dù thế nào tôi cũng phải ứng phó với hổ
mẹ, chuyện có liên quan đến sinh tử tồn vong đấy.
Bao nhiêu năm
qua tôi luôn khao khát được mẫu hậu ôm vào lòng. Thực ra, lỗi lầm do
tôi, không phải là mẫu hậu không thể cho tôi sự dịu dàng, mà là tôi luôn để mình nằm ngoài sự dịu dàng của bà. Tôi cố tránh né tránh mọi thứ của bà, không phải là không yêu, chỉ là một loại hờ hững khi quanh năm ở
bên ngoài. Nhưng vào những phút yếu mềm, thứ mà tôi khao khát nhất vẫn
là sự dịu dàng của mẹ. Thế giới này không có người phụ nữ nào muốn trở
thành nữ hán tử, có ai là không muốn trở thành công chúa cả đời?
“Việc ôm cây đợi thỏ quả thực là tôi làm không biết chán, may mà chị không
phải là thỏ khôn có ba hang, lần gặp gỡ này không phải là trùng hợp
đâu”, giọngnói ở cửa nhà bếp khiến tôi run sợ, thì ra là trai đẹp...
Xin hãy nhìn lên trán tôi, bên trên có viết bốn chữ: “Cậu xong đời rồi!”.
Giày vò một ngày, tôi đã quên béng chuyện hẹn với tổ tông này. Việc này
có thể trách tôi sao? Trong một ngày, tôi đã làm kho vàng của sếp, giải
quyết vấn đề yêu đương của Chân Chân. Nói thật lòng, tôi chỉ còn thiếu
nước mặc “quần chíp” trái đi giải cứu toàn nhân loại thôi. Chuyện cơm
nước nhỏ nhặt này tôi không nhớ cũng là bình thường.
Cậu ta ở nhà của tôi, cậu ta ở nhà của tôi! Không ngờ cậu ta lại đeo tạp dề đứng
trong bếp nhà tôi, chuyện gì vậy? Bỗng chốc, tôi cảm thấy mình đã bị
thiên lôi giáng tới tấp, tạp dề hoa của mẫu hậu được đeo trên người cậu
ta.
“Cô còn nhớ về nhà ăn cơm thật không dễ dàng gì, tôi có nên
trao thưởng cho cô không? Thời gian này có cứ như người mất hồn vậy, lần nào Tiểu Thần đến cũng không gặp được cô”, trong giọng nói của mẫu hậu
có ẩn chứa sự trách cứ cưng chiều. Đã lâu lắm rồi mẫu hậu không dịu dàng như thế này...
Mẫu hậu à, mẫu hậu nói rõ ràng hơn đi, lần nào Tiểu Thần đến? Cậu ta đã đến bao nhiêu lần rồi?
Cuối cùng thì tôi đã hiểu, hoa tươi, phân trâu. Quả nhiên là có sức mạnh
mới, cậu muốn chinh phục mẹ tôi hay muốn chinh phục tôi vậy?
Trên bàn ăn của người Trung Quốc có thể giải quyết hàng tá việc, ví như hợp
tác thương mại, làm việc mờ ánh. Nhưng trên bàn ăn vào giờ phút này,
việc mà tôi muốn giải quyết nhất chính là khuôn mặt trước mặt tôi này.
Đừng gắp thức ăn cho tôi nữa, tôi muốn cậu nói cho rõ ngọn ngành, là mỗi lần cậu tới điều không đợi được tôi hay là căn chuẩn giờ tôi sắp về nhà thì chuồn? Còn nữa, cậu không biết người ăn chực là đáng xấu hổ lắm sao?
Tên của cậu là kẻ xâm lược bọc đường thì có.
Màn tưởng tượng trên trời dưới biển không khiến tôi thoát khỏi số kiếp phát ngôn, dưới sự
thúc giục bằng ánh mắt của mẫu hậu, sau khi tôi thay mặt phụ hoàng, mẫu
hậu hoan nghênh sứ giả Tiểu Thần năng tới nhà chơi xong, chính là thời
gian biểu diễn của kẻ xâm lược.
Thu dọn, rửa bát. Ánh mắt của mẫu hậu ngày càng sáng. Tiết mục này đã được ra diễn vô số lần vào mấy ngày tôi vắng nhà.
Thời gian có tươi đẹp đến mấy cũng có lúc kết thúc (tươi đẹp đối với mẫu
hậu), trai đẹp nho nhã lễ phép cuối cùng đã phải cáo từ. Tôi nhìn đồng
hồ, quả nhiên là nửa tiếng trước khi tôi về nhà mỗi lần, tôi đã đoán ra
được ai là Phủ Chí Cao rồi!
Đêm tối mùa thu không nóng nực, thậm
chí còn mát lạnh. Sự không kiêu không vội của tôi đã đổi lấy sự do dự
của cậu ta, “Chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?”.
“Anh
trai à, tôi muốn hỏi anh, anh nhìn thấy mấy giờ rồi không?”, nói chuyện
không phải là không thể, cho dù cậu lựa chọn đúng rồi, thì thời gian và
địa điểm có đúng không hả?
Thực ra thời gian và địa điểm không có gì là không đúng cả, có điều ánh đèn trên đường quá mê hồn, người đàn
ông trước mặt quá đẹp, khiến tôi có cảm giác không an toàn.
“Tôi
nhỏ hơn chị, xin đừng gọi tôi là anh trai, sau đó chị cho tôi một tiếng, chúng ta đi sang bên kia, có một quán cà phê tuyệt lắm. Cả buổi tối chị cứ chăm chú vào việc phân tranh cao thấp với tôi, e là chưa ăn no”, cậu ta kéo tôi đi. Cậu ta thật chu đáo, biết tôi chưa no. Nhưng giờ này mà
cậu còn chuốc cho tôi cà phê, cậu có âm mưu muốn tôi cả đêm mất ngủ phải không?
Hôm nay tôi đã quá mệt mệt tới độ tôi không còn sức để dứt khỏi tay cậu ta, hoặc có lẽ là tôi vốn không muốn dứt ra khỏi.
Cà phê trên bàn là vị tôi thích nhất, tôi không cần hỏi tại sao. Nếu tôi
đoán không sai, thì ngày hôm nay tất thảy mọi đáp án đều sẽ được bày ra
trước mắt, dù tôi muốn tránh cũng không tránh được.
Từ khi đi học thầy cô đã nói với tôi rằng, mỗi một câu hỏi đều sẽ có câu trả lời, có
điều câu trả lời không có tính duy nhất. Con người sống ở đời, chính là
quá trình không ngừng gặp phải câu hỏi, sau đó đi tìm kiếm câu trả lời.
Chỉ có tôi sống ở một không gian khác, tôi cố tình tránh né câu trả lời, giống như đà điểu, giả vờ vấn đề không tồn tại, để không phải đi tìm
câu trả lời.